Nghịch Tập

Chương 220 : Sống cùng cha vợ

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Trì Sính cấp tốc chạy về nhà, đã trễ thế này Trì Viễn Đoan vẫn chưa về, Trì Sính trực tiếp đi tới cửa phòng ngủ, cửa vẫn còn khóa, vẫn có thể nghe được những tiếng động nhỏ bên trong như trước.



Trì Sính không nói hai lời, một đạp đá văng cửa.



Một con chó con mặt mày dữ tợn bị trói ở chân tủ, đang nhảy lên nhảy xuống, mảnh vỡ bình hoa vẫn còn rải đầy trên mặt đất chưa kịp dọn. Chó con vừa thấy Trì Sính liền điên cuồng cắn sủa, so với miêu tả của Trì Viễn Đoan lúc trưa hoàn toàn trùng khớp.



Trì Sính nếu không hiểu rõ Trì Viễn Đoan, thật sẽ nghĩ bản thân trách lầm ông.



Cậu yên lặng nhìn từng dấu vết trên thành giường, nghĩ đến những tiếng động dị thường nghe được ban ngày, trong lòng hối tiếc không thôi.



Trì Sính thậm chí có thể tưởng tượng ra động tác giãy dụa và biểu tình của Ngô Sở Úy, nhất định là vô cùng lo lắng, thống khổ, vô vọng. Nhất định đau khổ cầu xin mình có thể đẩy cửa ra, thấy cậu bị trói trên giường, toàn thân đầy vết thương.



Tim Trì Sính như bị đóng đinh, tự tra khảo, trừng phạt bản thân.



Qua một lúc lâu, anh gọi vào số Trì Viễn Đoan.



Điện thoại do thư ký Trì Viễn Đoan nghe.



"Xin chào, Bí thư Trì đang tiếp một vị khách quan trọng, nếu có việc gấp, có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại sau."



Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trì Sính bao phủ một tầng băng giá.



"Cô giúp tôi chuyển lời với ông ta, để ông ta tự biết giải quyết cho tốt."



"Cái này..."



Trì Sính không nói gì thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.



Thư ký bên kia tiếp điện thoại xong, sắc mặt nghiêm trọng đi vào phòng, Trì Viễn Đoan đang nhìn chăm chú bác sĩ bôi thuốc cho Ngô Sở Úy.



Thư ký lẳng lặng đi tới, kề vào tai Trì Viễn Đoan nói gì đó. Sắc mặt Trì Viễn Đoan đổi rồi lại đổi, theo thư ký đi ra ngoài.



"Nó nói gì?" Trì Viễn Đoan hỏi thư ký.



Thư ký hơi lộ vẻ khổ sở nói: "Cậu ta chỉ nói một câu."



"Câu gì?"



"Cậu ta... Cậu ta nói để ông tự giải quyết cho tốt."



Trì Viễn Đoan xanh mặt, há mồm nói hai chữ.



"Súc sinh!"




Cơn giận trong ngực còn chưa tan, thì lại có việc khiến ông thấy uất ức.



Trong chăn bên cạnh truyền đến tiếng ngáy đều đều, Ngô Sở Úy lại ngủ thiếp đi!



Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy và lãnh đạo thành ủy cùng ăn sáng.



Ngô Sở Úy ăn được nửa bát cháo thì buông muỗng, yên lặng nhìn Trì Viễn Đoan.



"Chú à, con có thể hỏi chú một vấn đề không?"



Trì Viễn Đoan hất hất cằm ý bảo Ngô Sở Úy cứ tự nhiên.



Ngô Sở Úy hỏi dò, "Chú vì sao không dạy dỗ cháu?"



Trì Viễn Đoan nhàn nhạt nói, "Tôi thấy vậy là đủ với cậu rồi, còn dạy dỗ cậu gì nữa."



Ngô Sở Úy trong lòng tự nhiên phát lạnh.



Trì Viễn Đoan đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngô Sở Úy.



"Tôi đối gia cảnh của cậu đều biết rõ, mẹ cậu mới mất không lâu, cha cũng đã mất. Theo ta hỏi thăm, nhân cách cha mẹ cậu đều rất chính trực, phẩm hạnh của cậu cũng rất tốt, hẳn là không có ý đồ xấu."



Ngô Sở Úy cắm bánh bao ăn, không nói gì.



Trì Viễn Đoan thở dài, "Cậu nói cậu thật ra là một đứa trẻ đàng hoàng, sao lại nhập bọn với Trì Sính làm gì? Nó không có gì tốt, cậu ở với nó chẳng được lợi gì."



Ngô Sở Úy xém chút bị miếng bánh bao trong miệng nghẹn chết.



Làm gì có ai nói con mình như vậy?



"Cậu đừng cho là tôi nói là những lời này cho cậu vui, con tôi ra sao trong lòng tôi biết rất rõ, cậu không phải là người đầu tiên có quan hệ không bình thường với nó. Chuyện năm đó của nó và Uông Thạc không biết cậu có nghe nói hay chưa, tôi dùng hết mọi thủ đoạn để nó quay về bình thường nhưng nó chưa từng thay đổi."



"Có thể nó là người đầu tiên mà cậu phát sinh không bình thường, nó là kẻ tái phạm, cậu là người mới phạm lần đầu, kẻ tái phạm đã không thể cứu, nhưng cậu mới phạm lần đầu còn có cơ hội hối cải làm lại con người mới."



Ngô Sở Úy để Trì Viễn Đoan vòng vo có chút choáng váng.



Trì Viễn Đoan lần thứ hai tỏ rõ thái độ.



"Cho nên lời cậu nói là sai, tôi không phải muốn dạy dỗ cậu, là tôi muốn cứu vớt cậu."



Ngô Sở Úy, "..."