Nghịch Tập

Chương 221 : Con số đưa tình

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


"Người đâu?" Trì Sính hỏi Quách Thành Vũ.



Quách Thành Vũ hất hất cằm, ý bảo Trì Sính tự nhìn vào phòng sau lưng.



Đây là hầm ngầm của một quán rượu, âm u tăm tối, chỉ có hai ngọn đèn lớn phát ra ánh sáng yếu ớt. Người bị nhốt bên trong, chính là ba tên hôm trước bắt Ngô Sở Úy đưa đến chỗ Trì Viễn Đoan. Hai tên to con chính là thuộc hạ Trì Viễn Đoan, còn gã cảnh sát là theo lệnh cấp trên đến hỗ trợ.



Cửa tầng hầm phịch một tiếng mở ra, thân hình Trì Sính nghiêm nghị lắc lư tiến đến, như mắt ưng lợi hại quét một vòng, không khí chung quanh chợt giảm xuống hơn mười độ, làm cho cả phòng lạnh đi.



Mỗi bước của Trì Sính, đều giống như chùy sắt nện vào đất, khiến tim đều run lên.



Tên to con gần Trì Sính nhất, lưng hiện lên một tầng mồ hôi.



Trì Sính đi tới bên cạnh hắn, lẳng lặng dừng ở bên cạnh.



"Biết người mày đánh là ai không?"



Tên to con mở miệng, vẫn không nói nên lời, Trì Sính đấm một cú vào một bên má hắn.



Tức khắc một người một trăm kg, bị một quyền này đánh bay nửa thước, trán bị chà xát rách một lổ lớn, trên mặt đất vẽ ra một vệt máu thật dài. Mặt úp xuống đất, miệng hơi xưng lên, chảy ra một ngụm lớn máu lẫn nước bọt và ba cái răng hàm.



Chốc lát sau, bên trong gian phòng mới truyền ra tiếng kêu gào thống khổ của tên to lớn.



"A a... Đau chết tôi rồi..."



Khuôn mặt dữ tợn của Trì Sính không vì tiếng kêu này mà hòa hoãn chút nào, anh quỳ một gối xuống lên ngực tên to con, một tay cầm lấy cánh ta tên to con, tay kia nắm chặt quyền, hung hăng đấm vào ngón tay tên to con.



Quả đấm của Trì Sính cứng như sắt, từng quyền từng quyền nện vào ngón tay, lực đánh không khác nào một cây búa. Tên to con phát ra tiếng kêu gào như lợn bị cắt tiết, cộng hưởng với tiếng xương vỡ vụn, bên trong phòng tràn ngập tàn nhẫn.



Tên to con bên cạnh mở to mắt nhìn móng tay đồng bọn từ hồng sang tím, từ tím thành đen, cúi cùng hoàn toàn từ đầu ngón tay tróc ra, còn mang theo miếng thịt bị khoét xuống.



Cả tay máu thịt lẫn lộn, đã nhìn không ra hình dạng.



Trì Sính chậm rãi đưa mắt dời về phía hắn.



Tên to con này cơ hồ té nhào về phía cửa, Trì Sính nhún hai chân nhảy tới, mỗi chân tương đương với mấy trăm kg trọng lượng hung hăng đá vào mạng sườn tên to con.



Tên to con đau đến ná thở rên lên một tiếng, va vào vách tường sau đó lăn hai vòng trên mặt đất, bị Trì Sính một cước đạp lên cổ.



"Đại ca, đại ca, tôi cầu xin anh..." Tên đàn ông thô kệch mặt gào khóc.




Nghĩ như vậy, trong lòng lại bắt đầu sôi trào, chỉ có cái đồng hồ trong tay này mới có thể giải nỗi khổ tương tư của cậu.



Vì vậy, Ngô Sở Úy nhàm chán điều chỉnh kim đồng hồ.



Trì Sính dựa vào đầu giường, tay vuốt ve trên người Tiểu Dấm Chua, đột nhiên cảm giác được kim đồng hồ rung một trận.



Cúi đầu nhìn lại, thời gian biến thành năm giờ mười lăm phút không giây.



Ngực chấn động mạnh, con ngươi bắt đầu phát nhiệt.



"530 (tôi nhớ anh)." (五三零Wǔsānlíng # 我想你 Wǒxiǎngnǐ)



Sau đó, Ngô Sở Úy quay mặt đồng hồ đờ ra, cũng không biết Trì Sính có thể hiểu hay không.



Đang nghĩ ngợi, kim đồng hồ lại bắt đầu xoay.



Trì Sính chỉnh thời gian thành năm giờ năm phút mười lăm giây.



"513 (tôi cũng nhớ)." (五一三Wǔyīsān # 我也想Wǒyěxiǎng)



Trong lòng Ngô Sở Úy chua xót, viền mắt hơi ướt.



Sau đó cậu bắt đầu chậm rãi dịch chuyển kim đồng hồ, chỉnh thời gian của hai người.



"895 (Không cứu tôi), 376 (giận rồi)." (八九无,三七六Bājiǔwǔ, sānqīliù # 不救我 ,生气了 Bùjiùwǒ, shēngqìle)



Trì Sính lúc chiều còn tàn nhẫn với kẻ thì, lúc này trong mắt tràn đầy tình cảm.



"87 (Đừng giận)." (八七Bāqīq # 不气Bùqì)



Ngô Sở Úy lại phản hồi, "97 (Giận)." (九七 jiǔqī # 就气jiùqì)



Trì Sính nhếch miệng cười, chỉnh thành năm giờ mười phút không giây.



"520 (Tôi yêu cậu)." (五二零 Wǔsānèr # 我爱你wǒàinǐ)



Ngô Sở Úy trong nháy mắt liền sôi sục.