Nghịch Tập

Chương 223 : Đừng khách sáo

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Thằng nhỏ Ngô Sở Úy còn chưa kịp bỏ vào lại, đầu còn rỉ nước gục ở ngoài quần, tinh dịch trên tay cũng chưa kịp lau, bị ánh đèn chiếu vào, hiện lên một màn dâm mỹ.



Tròng mắt mở to đảo mấy vòng, tới khi mặt chuyển sang màu trắng ngà.



Biểu tình của Trì Viễn Đoan mới gọi là đặc sắc.



Giận cũng không được, chửi cũng không đúng, nóng cũng không phải, tức cũng không xong...



Nếu đây là con của mình, tùy tiện dạy dỗ một câu là được. Nhưng đây là con nhà người ta, lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, biết nói sao đây?



Huống hồ Ngô Sở Úy là lén lút một mình trong nhà vệ sinh làm việc này, không làm phiền gì Trì Viễn Đoan, là Trì Viễn Đoan tự đẩy cửa vào, cũng không thể trách Ngô Sở Úy không ý tứ chứ?



Sau khi mặt đổi sắc mấy lần, Trì Viễn Đoan cuối cùng cũng mở miệng.



"Xong chưa?" (Ông nội Trì ơi, cháu nội ông đây, vái ông 1 vái, cười méo mồm)



Ngô Sở Úy lúc này mới phản ứng được, vội vàng rửa tay, kéo quần.



"Xong rồi thì mau trở về phòng ngủ đi!"



Trì Viễn Đoan giọng nói nghiêm nghị khẽ quát một tiếng, xoay người trở về phòng.



Ngô Sở Úy vẻ mặt lúng túng cùng đi vào theo.



Lại nằm trên giường, không khí trong phòng ngượng ngập hơn.



Nhưng kết quả Trì Viễn Đoan lại mạnh dạn đem lời nói ra mặt.



"Là lúc nào rồi, còn có tâm tư nghĩ tới việc này? Mới nhịn mấy ngày đã chịu không được à?"



Ngô Sở Úy cười khan một tiếng, "Chú cũng biết, việc này không phải muốn nhịn là nhịn được."



Trì Viễn Đoan bị Ngô Sở Úy làm nghẹn đến không biết nên nói gì cho phải.



Một lát sau, Ngô Sở Úy lần thứ hai cẩn cẩn thận thận mở miệng.



"Lúc đầu, con cũng có thể nhịn... Nhưng trước khi đi ngủ, chú sờ con mấy lần... Khụ khụ..."



Trì Viễn Đoan trong lòng muốn đem thằng nhóc Ngô Sở Úy không biết xấu hổ này quăng cho cọp xé xác cho rồi.



Lại trầm mặc một lúc, Trì Viễn Đoan mới mở miệng lần nữa.



"Hai người các cậu đã làm chuyện đó rồi à?"



Thật ra Trì Viễn Đoan dùng đầu gối nghĩ cũng có thể biết được, nhìn cái thằng con trai não toàn t*ng trùng của ông, không làm việc đó cơ bản không thể sống tới hôm nay. Nhưng ông vẫn muốn hỏi thử, muốn Ngô Sở Úy phủ nhận, mượn việc này làm lòng mình thoải mái.



Ngô Sở Úy đột nhiên bị cha chồng hỏi vấn đề này, có chút ngượng ngùng.



"Chú hỏi cái này làm gì?"



Trì Viễn Đoan phát hiện, Ngô Sở Úy nói chuyện không có trình độ gì cả, chặn họng người khác là chuyện thường tình.




Quả là thầy trò liền tâm không sai, Ngô Sở Úy sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ sững sờ, trong đầu linh quang lóe lên.



Nếu mình có thể dùng đồng hồ đưa tình, sao không thể dùng đồng hồ đeo tay truyền ám hiệu chứ?



Đúng vậy!



Mình sao giờ mới nghĩ tới chứ?



Ngô Sở Úy một mình ở trong phòng loay hoay, mình phải nói sao để anh ta biết mình ở chỗ này đây? Phải dùng số nào để diễn đạt đây? Nhíu chặt mày nỗ lực suy nghĩ.



Có rồi!



Trì Sính còn đang ở chỗ Quách Thành Vũ nhăn mày nghĩ cách, đột nhiên kim đồng hồ đeo tay lại bắt đầu chuyển động.



Cúi đầu nhìn, hai giờ mười lăm.



Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ngô Sở Úy lại chỉnh sang thời gian khác -- hai giờ rưỡi.



Rất nhanh, kim đồng hồ lại bắt đầu chuyển động.



Lần này là một giờ hai mươi.



Cuối cùng, Ngô Sở Úy chỉnh thành mười giờ.



Trì Sính như lọt vào trong sương mù, nhìn hồi lâu cũng không hiểu được có ý gì.



Ngô Sở Úy bên này vô cùng lo lắng chờ đợi, chờ thật lâu đều không được đáp lại.



Chẳng lẽ nhìn không rõ?



Vì vậy, Ngô Sở Úy lại chỉnh mấy thời điểm này theo trình vừa rồi một lần.



Trì Sính lần này nhớ kỹ thời gian Ngô Sở Úy chỉnh ra, dự định một chút sẽ chuyên tâm phá giải.



Nhưng Ngô Sở Úy sốt ruột, cậu cho rằng Trì Sính vẫn không phát hiện, Vì vậy một lần lại một lần điều chỉnh kim đồng hồ xoay khắp nơi, lặp lại chữ số vừa rồi. Đến khi Trì Sính chỉnh thành không giờ, ám chỉ cậu "dừng lại", Ngô Sở Úy mới ngừng chỉnh đồng hồ.



Một lát sau, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện ám hiệu này của cậu rất phức tạp, thật ra chỉ cần hai thời điểm là đủ rồi.



Vì vậy, cậu lại liên tục chỉnh thành tám giờ ba lần.



"Không, không, không."



Trì Sính cũng đem ba chữ "Bát" nhớ kỹ.



Sau đó, Ngô Sở Úy lại chình ra hai thời điểm: Năm giờ mười phút không giây và tám giờ.



"5208, tôi ở nhà anh..." Ngô Sở Úy cố tự lẩm nhẩm, "Cái này đơn giản dễ hiểu hơn."



Vì vậy không làm gì thêm, buông tay, kích động hồi hộp