Nghịch Tập

Chương 236 : Hung hăng yêu thương

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Ngô Sở Úy một mình lái xe ở trên đường, sấm chớp đùng đùng. Mặc dù đèn đường đều được bật lên, ánh sáng từ những ngôi nhà xung quang cũng chiếu sáng không gian đêm tối, các tòa nhà lớn lại thắp đèn vô cùng sáng, sáng đến chói mắt, nhưng đều bị sương mù nặng nề che khuất, ngoài cửa xe tất cả đều trở nên mờ ảo mông lung u ám. (Search: Bắc Kinh thành phố sương mù mà xem nhé. . Quả là sợ. . )



Trong xe đài FM phát bản tin thời tiết ban đêm, tối hôm nay có mưa.



Hỏng rồi, quần áo vẫn ở ngoài ban công chưa thu vào.



Ngô Sở Úy tăng tốc chạy xe một quãng đường dài mới chợt ý thức được, cậu đã không còn ở ngôi nhà cũ nữa. Bây giờ trong nhà có máy giặt hong khô luôn quần áo, có sân thượng rộng rãi sáng sủa, mỗi lần nghe thấy tiếng mưa lộp bộp không phải toán loạn chạy đi thu quần áo nữa.



Con đường này cậu đã thân thuộc rất nhiều, ngoại trừ đèn xanh đèn đỏ, thì không có vật gì cản trở được Ngô Sở Úy nữa.



Mí mắt của cậu nhấc lên, đèn xanh biến thành đền đỏ, thận trọng dừng lại.



Cậu bây giờ không cần nhìn người ta đi lại như thế nào để phân biệt đèn tín hiệu xanh đỏ nữa, mặc dù đối với màu hồng và màu lục cũng không phân biệt được rõ ràng, nhưng đã có thể phân biệt được màu sắc cơ bản khác nhau như thế nào.



Thế giới của cậu đang từ hỗn độn dần dần cũng sáng hơn, từ chỉ nhìn thấy xám xám, giờ đã sinh động hơn rất nhiều.



Toàn bộ con đường, chỉ có một mình Ngô Sở Úy đang đợi đèn đỏ.



Lái qua con đường này, rẽ qua một khúc cua, là thẳng đến nhà cha mẹ.



.......



Đêm hôm khuya khoắt, còn có một người không ngủ, đó chính là Trì Viễn Đoan.



Ông ngồi bên cạnh tủ đầu giường ngắm cái bình cổ cẩn thận từng li từng tí nâng nó lên, cầm trên tay ngắm qua ngắm lại, xem xét rất kỹ. Lớp men sứ của bình cổ tinh tế nhẵn nhụi hiện ra, nền xanh biếc nổi lên bông mẫu đơn kỹ thuật vẽ rất tinh xảo, đúng là một cổ vật vô cùng quý giá.



Đây là Trì Sính thừa dịp Trì Viễn Đoan chơi đùa với hai thằng cháu trai, len lén đặt ở đầu giường của ông, coi như là đền bù cho cái bình thời Thanh mà Ngô Sở Úy trở mình làm vỡ của ông.



Trì Viễn Đoan không hề biết, không nghĩ tới Trì Sính lại bồi thường đồ cho ông, càng không có nghĩ tới anh ở lại nhà qua đêm.



Nhưng Trì Viễn Đoan tâm tình không chút mảy may thoải mái, ngược lại cho rằng Trì Sính càng khác thường lại càng thêm lo lắng.



Thời gian dài như vậy quan sát, bất kể là Trì Sính và ông trực tiếp bùng nổ xung đột hay gì đi nữa thì cũng chưa từng thấy anh ta tự đến cửa mà lấy lòng, cũng cho ông một câu trả lời vô cùng rõ ràng: Ngô Sở Úy đối với Trì Sính thật sự có sức ảnh hưởng, so với Uông Thạc trước đây thì cao hơn rất nhiều. Đoạn tình cảm ngoan cố này đã khiến người khác líu lưỡi không nói được gì, không phải cứ khuyên nhủ hay cưỡng chế tách ra đều có thể nghe theo, dường như vô cùng bền vững chắc chắn, sâu đậm.



Trì Viễn Đoan thở một cái thật dài.



Quay đầu nhìn về phía Chung Văn Ngọc, bà ấy ngồi một ngày máy bay, lại bận rộn cả một buổi chiều, hiện tại đã ngủ say từ lâu rồi.
Sau đó, Ngô Sở Úy nắm chặt cự long của Trì Sính, trong lòng bỗng chốc thoải mái.



(Tôi bảo cậu nhớ cự long ba ba mà lại.)



Tinh thần cũng đã không còn căng thẳng sợ hãi nữa, kêu gào muốn ăn hạt dưa.



Trì Sính trầm mặt nói,"Giờ này rồi còn ăn hạt dưa gì? Mai rồi ăn!"



"Mai là chuyện của ngày mai, còn lâu mới đến ngày mai!"



Ngô Sở Úy có một tật xấu là, đồ ăn vặt muốn ăn có chết cũng nhất định phải ăn cho bằng được, còn về vấn đề làm sao mà có thói xấu như thế này, vậy thì phải hỏi Trì Sính.



"Ăn hạt dưa cũng không thể nằm trên giường mà ăn chứ? Khiến cho khắp nơi đều vương vãi!" Trì Sính nói.



Ngô Sở Úy ánh mắt lười biếng nhìn về phía Trì Sính,"Anh ngồi bóc vỏ, tôi nằm ăn."



(Chỉ muốn đổi ngôi ANH-EM cho nó ngọt thôi.... vì Úy Úy cũng ít tuổi hơn ba ba mà.. nhưng đã để tôi anh rồi thì cứ cố đến phiên ngoại đi..)



"Coi trời bằng vung?" Trì Sính cần hạt dưa chọc chọc hung hăng hai cái vào trứng thịt lớn của Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy vội vàng cần chăn che.



Trì Sính xé túi hạt dưa, dổ một ít lên mặt tủ đầu giường, tức giận trợn mắt liếc Ngô Sở Úy, rồi cầm một hạt dưa lên tách vỏ ra, nhét vào trong miệng Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy rất thích đích thân Trì Sính đưa hạt dưa đến bên mép, Trì Sính lại vô cùng thích Ngô Sở Úy ngậm mút ngón tay của mình.



Dần dần, hạt dưa trên tủ đầu giường càng ngày càng ít.



Ngô Sở Úy mơ mơ màng màng, tốc độ nhai nuốt càng ngày càng chậm.



Trì Sính liền dùng miệng hôn xuống thúc giục cậu nhai, thúc giục xong liền trực tiếp dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy lúc thì nhai lúc thì ngừng, rốt cuộc, hai quai hàm cũng không chuyển động nữa.



Cứ như vậy miệng ngậm một hạt dưa mà say ngủ.