Nghịch Tập

Chương 237 : Sao lại bắt con chịu trận

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


"Phương Quân Càn, ta muốn ngủ một chút..."



"Ngủ đi, đã có ta ở đây rồi."



"Phương Quân Càn, ta yêu huynh..."



Khuynh Vũ... Ta đã rõ rồi.



......



Lòng tôi đau lắm.. đến giờ vẫn chưa lành.. Tôi vẫn không thể khóc...Lần đầu tôi khóc khóc nhiều lắm.. Mỗi một câu một chữ tôi đều khóc... Đến khi đọc lại lần hai.. tôi đau lắm nhưng lần này không khóc nữa... Đau đớn đã đến tận cùng.. chẳng còn một chút cảm gì gì...nữa.. ngàn lưỡi dao đâm vào tim giờ cũng không còn cảm giác....



KHUYNH TẪN THIÊN HẠ- LOẠN THẾ PHỒN HOA.



Sáng sớm hôm sau, Trì Giai Lệ thức dậy xuống nhà, Trì Viễn Đoan vẫn ngồi ở trên cái ghế salon kia, ngay cả tư thế cũng chưa từng đổi qua.



"Ba, sớm vậy đã dậy rồi hả ba?" Trì Giai Lệ hỏi.



Ánh mắt Trì Viễn Đoan lộ ra vẻ phức tạp nhìn chăm chăm vào mặt cỏ ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói rằng,"Ba căn bản là không ngủ."



"Không ngủ?" hai hàng lông mày lá liễu của Trì Giai Lệ nhẹ nhàng cau lại," Vì sao không ngủ?"



Trì Viễn Đoan im lặng không nói chuyện.



Trì Giai Lệ từ trên tầng đi xuống, thăm dò hỏi," Trì Sính đâu?"



"Đi về rồi."



"Hả? Không phải tối qua nó ở nhà hay sao? Về khi nào vậy.?"



Trì Viễn Đoan nhẹ nhàng húp một hớp trà, lại đem chén trà vững vàng đặt ở trên bàn.



"Đêm hôm qua."



Nói xong, ngửa đầu vào thành ghế tựa lưng vào, thở dài một hơi.
Ngày thường lưng đĩnh đạc thẳng tắp, hôm nay có phần hơi gù gù, đi vài bước lộ vẻ rất khó khăn. Đi tới cầu thang, còn dùng tay chống tường nghỉ ngơi một lát, mới tiếp tục đi lên.



"Thật chịu không nổi!" Trì Giai Lệ cáu giận mà đi tới trước mặt Trì Viễn Đoan, thỏa hiệp nói,"Được rồi, ba nói thẳng đi, rốt cuộc muốn con làm gì?"



Trì Viễn Đoan có một chút tinh thần tỉnh táo, lưng cũng không còn ê ẩm, chân cũng không còn đau, một mạch có thể leo lên tầng năm.



"Giúp Trì Sính đi thẳng đường, ba thật sự không có cách nào, nếu con muốn ba mẹ sống thêm vài năm, còn liền tự mình trông coi nó đi!"



Trì Giai Lệ vừa nghe ý tứ từ những lời này, chính là muốn để cho cô đối phó với tên tiểu tử kia phải không?



Vì vậy níu Trì Viễn Đoan hỏi,"Người kia tên là gì ạ?"



"Ngô Sở Úy."



"Tên gì không quan trọng hả?" Trì Giai Lệ giận,"Vậy ba muốn con làm sao mà tìm được cậu ta đây hả?"



Trì Viễn Đoan gằn từng chữ nói, "Cậu.. ta... tên... là.. Ngô.. Sở... Úy.."



Khóe miệng Trì Giai Lệ giật một cái, nghe tên này chắc chắn không phải một người hiền lành tử tế gì mà.



Vừa muốn đi, lại bị Trì Viễn Đoan gọi lại.



"Chờ ba một chút."



Hai phút sau, Trì Viễn Đoan đã trở lại, cầm trong tay một túi hồ sơ rất dày.



"Cái này là tư liệu về cậu ta, tốt nhất con nên tìm hiểu một chút về cậu ta hãy ra tay."



Trì Giai Lệ lấy ra vừa nhìn liền kinh ngạc, giỏi thật! Hơn bảy trăm trang!!!!!!!!!



Một trăm trang đầu là tất cả những việc từ thời sinh ra đến giờ của Ngô Sở Úy từng trải qua, có rất nhiều việc ngay cả bản thân Ngô Sở Úy đều đã quên mất, ở đây cũng tuyệt vời mà hiện ra. Bốn trăm trang ở giữa phân tích tính cách Ngô Sở Úy, từ đủ loại sinh hoạt, thói quen đến cá tính của cậu, rồi có cả phẩm chất. Cuối cùng hai trăm trang là do Trì Viễn Đoan tổng kết kinh nghiệm và đề xuất kế hoạch của bản thân, tất cả đều là tất cả đều là Trì Viễn Đoan tự tay viết ra, có đoạn còn đặc biệt dùng bút đỏ gạch chân chú ý.



Ông già này, đúng là rảnh rỗi dễ sợ........ Trì Giai Lệ đầu óc đều hóa đen. Bắt đầu cô ta còn tưởng rằng Trì Viễn Đoan Đem việc quản lý con trai như hưởng thụ chỉ là nói lúc phát bực, hiện tại phát hiện, ông có vẻ thực sự thích thú.