Nghịch Tập

Chương 250 : Ăn không dậy nổi

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Buổi tối, Ngô Sở Úy vừa mới nằm vật xuống giường, điện thoại di động vang lên.



Số này là của ai vậy nhỉ?.......... Do dự một chút, trong nháy mắt Ngô Sở Úy liền nhận.



Một giọng trẻ con từ trong điện thoại di động truyền ra, Ngô Sở Úy trong nháy mắt kích động.



"Cháu là Đâu Đâu, mẹ không ở đây, cháu lén gọi điện thoại cho chú."



Ngô Sở Úy vội vã trả lời,"Chú biết, chú biết."



Đâu Đâu lại nói," Chiều nay, mẹ muốn đi thăm dì Tiếu, nhà dì ở phòng số 602 tòa nhà số 2 khu số 3 ở khu đô thị Tân Vượng. Cháu sẽ bảo mẹ và dì Tiếu đi mua đồ ăn cho cháu, chú thừa dịp họ đi ra ngoài đến tìm cháu được không?"



"Được, được, được." Ngô Sở Úy vội vàng đồng ý,"Cháu nhắc lại địa chỉ xem nào, vừa chú nghe không rõ, khu đô thị Thịnh Vượng, khu nào toà nhà nào số phòng bao nhiêu.... tút....."



Ngô Sở Úy bên này không nghe được đáp lại, Đâu Đâu bên kia điện thoại liền cúp.



Trì Giai Lệ cầm điện thoại di động, thấy dãy số đó, ánh mắt uy nghiêm bắn xuyên qua.



"Mày giỏi lắm, người nhỏ, nhưng mưu kế không hề nhỏ!"



Đâu Đâu chu mỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, "Là mẹ cố gắng chia rẽ bọn con, làm chúng con nhớ nhưng không thể gặp nhau."



Trì Giai Lệ tức giận đến sắc mặt đại biến.



"Tao thì đang buồn bực, cậu ta thì tốt rồi, vậy mà chúng mày lại còn nhớ nhung cậu ta như thế hả? !."



Đâu Đâu nói," Ánh mắt của chú ấy vừa to vừa sáng, còn có thể tỏa ra ánh sáng."



Thế giới của trẻ con vĩnh viễn như vậy vô cùng khó hiểu, và không thể nào lý giải được.



Trì Giai Lệ còn chưa lên tiếng, Quyển Quyển ngồi ở một bên lại lên tiếng.



"Chú ấy đối với bọn con vô cùng tốt."



Trì Giai Lệ hừ lạnh một tiếng,"Chúng mày mới ở đó có vài ngày thôi mà? Hắn có thể đối với chúng mày tốt như thế nào?"



"Chú ấy luôn để bọn con ngủ cùng với chú ấy, mỗi khi chúng con đái dầm, chú ấy cũng không mắng không đánh bọn con. Đồ ăn ngon chú ấy đều để lại cho bọn con ăn, chú ấy bình thường đều ăn đồ thừa của bọn con, chưa bao giờ chê bọn con bẩn."



Sắc mặt của Trì Giai Lệ biến sắc, ấn tượng của cô đối với Ngô Sở Úy vẫn dừng lại ở cái ngày ăn cơm chung của họ, với cô cậu vô cùng giả tạo, đương nhiên sẽ không tin tưởng Quyển Quyển nói.



Không nhịn được phất phất tay, nói,"Đi, đi, đi, không nhiều lời, đi về phòng ngủ nhanh cho tao."
Trì Giai Lệ nghiêm mặt nói,"Ở đây là khu đô thị làm gì có bán kẹo hồ lô? Về rồi ăn."



Đâu Đâu không nghe theo, dùng sức lôi áo Trì Giai Lệ nói,"Con phải ăn, con phải ăn."



Trong chốc lát, Quyển Quyển cũng tới cổ vũ, nói cũng những lời giống như vậy.



Dì Tiếu nói,"Mình nhớ qua con đường này quẹo hướng đông, dưới cái cầu vượt thứ hai có một của tiệm có bán, không biết còn mở không, mình cũng lâu không đi qua đó mua. Cậu đi tìm một chút đi, hai đứa nhóc mới vất vả chịu đi chơi một chuyến, yêu cầu nhỏ này cậu cũng không thỏa mãn hay sao?"



Trì Giai Lệ không chịu nổi Đâu Đâu Quyển Quyển nhõng nhẽo miễn cưỡng chịu thua, vẫn là đứng dậy đi ra ngoài.



Dì Tiếu vội vã hỏi một câu,"Cậu có biết đường hay không?"



Trì Giai Lệ thản nhiên đáp lại một câu,"Mù đường!"



"Quên đi, mình đi chung với cậu vậy."



Trước khi đi, dì Tiếu vẫn chưa yên tâm quay sang Trì Giai Lệ hỏi,"Đem hai đứa bé để ở nhà có được hay không? Hay là mình dẫn cả hai đứa nó cùng đi nhỉ?"



"Không cần." Trì Giai Lệ hời hợt nói,"Mình bình thường đều để hai đứa nó ở nhà một mình."



"Dù sao cũng không đi xa mà."



Hai người vừa đi, Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức vui mừng lăn qua lăn lại, Quyển Quyển hướng Đâu Đâu nói,"Mình qua cửa sổ nhìn mợ có được hay không hả?"



Đâu Đâu lập tức vỗ tay nhỏ bé của nó,"Được, được!."



Vì vậy, hai đứa bé đi tới bên cạnh cửa sổ, bởi vì cửa sổ rất cao, không đứa nào với lên được. Vì vậy Đâu Đâu liền mang đến mỗi đứa một cái ghế, cẩn thận từng li từng tí leo lên trên cửa sổ, thăm dò mà hướng đầu nhìn ra bên ngoài.



"Thấy được hay không?" Quyển Quyển hỏi.



Hai cái tay Đâu Đâu bám lên khung cửa sổ, thân thể nhỏ bé rướn lên phía trước thăm dò.



"Không thấy."



Quyển Quyển nói,"Vậy anh mau xuống đi, cẩn thận không ngã xuống."



"Anh không sợ đâu!" Để thể hiện Đâu Đâu cố ý đem tay bỏ ra,"Em xem anh cũng không cần bám......AAAAAA........"



Lời còn chưa nói hết, Đâu Đâu tõm một cái rơi xuống bên ngoài.