Nghịch Tập

Chương 272 : Không tình tứ thì chết à?

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Bởi đêm qua chiến đấu kịch liệt thể lực tổn hao quá lớn, Ngô Sở Úy lại nằm trên giường suốt từ sáng đến tối. Cũng chính là từ lúc Trì Sính sau khi ra ngoài được năm ngày, Ngô Sở Úy mới từ trong phòng ra ngoài.



Uông Thạc rảnh rỗi không có việc gì, cũng ở đây chơi hai ngày. Thấy Ngô Sở Úy cuối cùng cũng đi ra, không khỏi cười lạnh một tiếng,"Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại hả? Tôi cứ nghĩ đến cậu nhắm hai mắt không thể mở, cả đời này cứ trôi qua như vậy đấy." (Yêu Thạc ghê.. )



Ngô Sở Úy còn chưa lên tiếng, Tiểu Dấm Chua chẳng biết từ đâu chui ra. Theo chân Ngô Sở Úy trườn trườn bò bò lên trên bả vai của cậu, cái đuôi nhỏ quấn vào lắc lắc, giống như đang làm nũng đáng yêu đây mà.



Ngô Sở Úy hôn một cái lên cái đầu nhỏ bé nhọn nhọn của nó, lại đưa ánh mắt chuyển sang Uông Thạc.



"Cậu có tin không? Bây giờ cậu có gọi như thế nào nó cũng không bao giờ đi qua."



Uông Thạc đương nhiên không tin, hai cái tay đưa lên bóp miệng, huýt một âm thanh trầm trầm nghe rất rợn tóc gáy.



Cái đầu nhọn nhỏ bé của Tiểu Dấm Chua lập tức dương lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Uông Thạc, bình tĩnh quan sát một trận. Sau đó, ở trên vai Ngô Sở Úy cọ cọ một trận, đúng là vẫn không bò xuống phía dưới.



Ngô Sở Úy nhếch môi giễu cợt, quay sang Uông Thạc nói,"Thấy chưa? Cái này gọi là MỘT-----LÒNG-----MỘT------DẠ."



Lấy rắn nói người, thâm ý trong đó quá là minh bạch rõ ràng.



"Biết tiền của cậu làm sao mà không còn một xu không?" Uông Thạc dữ tợn cười,"Cũng là để cho cậu không còn đắc ý được nữa đó! Đáng đời cậu!"



Trì Sính rửa tay trong phòng vệ sinh đi ra, quay lại đem toàn bộ nước vẩy vẩy lên mặt của Uông Thạc.



"Trở về lúc nào?" Trì Sính hỏi. ( Vẫn còn tình lắm.. Phịch nhau đê.. )



Uông Thạc còn nhớ rõ ngày đó cậu hát hò còn bị anh ta mắng một trận, lúc này liếc mắt nhìn Trì Sính.



"Quản được à?"



Kết quả, vừa dứt lời, ngay lập tức cổ bị gọng kìm của Trì Sính hung ác nhéo một cái.



"Trước mặt chồng cũ mà có thể nói năng như thế hay sao?"



Uông Thạc lúc này mắt phóng về phía Ngô Sở Úy, chỉ vào Trì Sính nói,"Này, cậu nghe thấy chưa hả? Cái này không phải tôi bắt anh ta nói nha! Ngay trước mặt cậu mà cùng tình nhân cũ mờ ám, thế mà cậu cũng chịu được hả?"
Trì Sính hất cằm, giọng nói nghiêm khắc.



"Cậu nhìn lại một chút là màu gì."



Ngô Sở Úy cẩn thận nhìn chằm chằm thật lâu, cuối cùng mới rụt cổ lại, nói,"Màu đỏ."



Trì Sính lúc này mới để cho cậu ta uống.



Bệnh mù màu của Ngô Sở Úy cũng chữa được rất tốt rồi, nhưng so với người bình thường vẫn phải vất vả lắm mới phân biệt được. Có đôi khi cậu ta không chắc chắn, lại bắt đầu đoán mò, vì thế không ít lần bị Trì Sính chỉnh đốn.



Ngô Sở Úy ngay lập tức lên án trước mặt mọi người đem tay áo xắn lên, chỉ vào vết hồng hồng bé xíu không thể nhận ra được máu ứ đọng nói,"Các anh nhìn này, cái này, cái này,... còn cái này.... đều là anh ta nhéo tôi.!"



Uông Thạc nghe thế nào cũng cảm giác đây là lời khoe khoang.



Thế là trước mặt mọi người đem áo kéo xuống, chỉ vào vết tím tím xanh xanh trên vai nói,"Cậu thế đã là cái gì, thấy tôi không? Đây mới gọi là bị thương! Tất cả đề là một tay tên này tạo ra."



Nói rồi chỉ chỉ vào Uông Trẫm ngồi bên cạnh mặt không thay đổi.



Quách Thành Vũ ở bên cạnh thở dài,"Các cậu thật là quá đáng, tôi đây ngay cả chải đầu cho Khương Tiểu Soái còn sợ."



"Cái đó liên quan gì đến chải đầu?" Ngô Sở Úy không hiểu.



Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng,"Anh ta chải đầu giống như bện tóc."



Quách Thành Vũ dí dỏm nói,"Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, là đầu cậu như thế nào cũng không thể chải thẳng ra được.!"



Vừa nói vừa giật nhẹ một cái lọn tóc xoăn của Khương Tiểu Soái.



Khương Tiểu Soái trả lại cho anh một đấm.



Uông Thạc hung hăng vỗ bàn một cái,"Không tình tứ thì chết hả?"