Nghịch Tập

Chương 97 : Thầy Trì giảng bài

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Không khí trong phòng cứng đờ mất mấy phút, Trì Sính đưa tay lau bụi trên mặt Ngô Sở Úy, kết quả vừa đưa tay lên, Ngô Sở Úy đã bị dọa giật nẩy, hai môi như cái máy phát điện, run rẩy nhịp độ cao.



"Tôi lại không trách cậu, cậu sợ hãi như thế làm gì?"



Một dòng mồ hôi lạnh đổ xuống từ trán Ngô Sở Úy, nói sớm chứ! Dọa chết gia rồi!



"Nhưng hành động này của cậu khiến tôi đặc biệt không vui."



Trì Sính đổi giọng, tim Ngô Sở Úy lại treo cao lần nữa.



"Anh phát hiện từ lúc nào?"



"Vừa rồi khi gọi điện cho cậu." Trì Sính nói.



Ngô Sở Úy căng chặt yết hầu, "Nếu anh đã biết là do tôi cố ý, làm gì phải vội vã quay về như thế?"



"Cậu nói xem?" Trì Sính lặng lẽ hỏi.



Ngô Sở Úy mấp máy môi, không nói ra lời.



Giây trước đó còn trầm tĩnh kỳ lạ, một giây sau đã như sấm giần chớp giật.



"Má nó nếu tôi về trễ một bước thôi, hôm nay cậu chôn xác ở đây rồi!"



Đôi mắt Trì Sính đỏ bừng tức giận gầm lên với Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không nói tiếng nào, khóe mắt có hơi mờ sương.



"Không cần giở tâm địa gian xảo đó ra có thể chết hả? Không chỉnh con thiêu thân kia thì chết hả? Cậu không chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, tôi sẽ bớt thích cậu sao? Cậu không chịu một đấm, không chịu chút tội, tôi sẽ không đau lòng cậu sao? Nếu cậu thích giày vò, thích tự ngược, lần sau trực tiếp tìm tôi, tôi cho cậu chơi một lần đủ luôn!"



Lời Trì Sính nói đặc biệt hung, tiểu tâm can của Ngô Sở Úy giật liên hồi.



Bình ổn cơn giận trong lòng xong, Trì Sính lại nhìn Ngô Sở Úy, y cúi đầu ủ rũ, giống hệt như bé rắn bị bệnh. Tâm hắn liền mềm đi, tay đè gáy y kéo vào lòng, Ngô Sở Úy cứng cổ không chịu qua, Trì Sính lại dùng sức lớn hơn, mới ấn được Ngô Sở Úy vào lòng.



"Vừa rồi tôi thật sự rất nóng ruột." Trì Sính hiếm khi nói lời mềm dịu.



Ngô Sở Úy ngập ngừng, mở miệng: "Túi thuốc đó là để ám thị anh, không phải muốn hại Túi Dấm Nhỏ."



"Tôi biết." Trì Sính nhàn nhạt nói, "Sao cậu phát hiện cô ta có ý đồ bất lương?"



Lúc này, Ngô Sở Úy tự nhiên không thể nói thật.



"Tôi đoán." Ngô Sở Úy nói, "Không ai có thể chịu đựng người yêu của mình ngủ chung giường với vật sống khác, cho dù nó chỉ là động vật."



"Vậy cậu thì sao?" Trì Sính lại hỏi.



Thần sắc Ngô Sở Úy dại ra, rất nhanh đã cười nói: "Câu này anh nên hỏi bản thân đi, đối tượng Túi Dấm Nhỏ muốn ngủ chung giường, là tôi, không phải anh."



Nụ cười xấu xa làm tim Trì Sính ngứa ngáy, thấy Ngô Sở Úy quay người muốn đi, ngón tay mạnh mẽ móc thắt lưng y lại.



"Đi tắm, kỳ sạch đất trên người."



Ngô Sở Úy nói, "Tôi về sẽ tắm."
"Đúng là nên để hai thằng kia bóp chết mày!"



...



Chuyện đã xảy ra được hai ngày, Trì Viễn Đoan mới nhận được điện thoại.



"Em trai à, thật có lỗi, không trông chừng rắn kỹ dùng chú, trong ổ phản rồi, mấy chục con bị nuốt."



Trì Viễn Đoan giật thót, vội hỏi: "Sao lại bị nuốt?"



"Tôi đoán có thể là thủy thổ không hợp, gần đây đang lúc đổi mùa, chủng rắn quá tạp, lại nuôi chung như thế, không có nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp xem chừng, rất dễ xảy ra vấn đề. Hay là... dời chỗ cho chúng nó thử coi?"



Trì Viễn Đoan trầm mặc một hồi, mở miệng: "Ngày mai tôi tìm người lái xe qua lấy, anh nói trước với lính trực đi."



Cúp máy, lòng đầy tâm sự.



Là cha của Trì Sính, trong lòng con trai nghĩ thế nào, sao ông có thể không biết? Trì Viễn Đoan căn bản không trông mong Trì Sính có thể đi vào một mối tình bình thường, chỉ mong hắn có thể đi xong con đường đời theo đúng trình tự quy củ, đừng có chuyện gì lớn là được.



Hơn nửa đêm gọi điện cho thuộc hạ.



"Phái thêm mấy người qua, trước khi trời sáng vận chuyển rắn ra ngoài, nhớ rõ, không được phô trương."



"Ừm, tôi đã biết."



...



Đã đến giờ này, Ngô Sở Úy và Trì Sính còn ồn ào trên giường.



Trì Sính lại nghịch cặp trứng gỗ kia, Ngô Sở Úy nhìn mà ngứa mắt, suốt nửa đêm toàn chơi cái thứ đó.



"Anh không ném cũng có thể, vậy cất đi được không hả?"



Trì Sính thò tay xuống, nói xa xăm: "Nếu cậu ngày ngày để tôi sờ hàng thật, tôi sẽ cất thứ hàng giả này đi."



Ngô Sở Úy cũng không nhất định phải kiên trì chuyện này, trong lòng y đang bấm bàn tính. Bên phía bộ đội có tin tức rồi, y phải đích thân qua xem. Cho nên muốn làm Trì Sính mệt, buồn ngủ, dỗ dành, thuận tiện chuồn ra.



Thật ra, Trì Sính cũng có suy nghĩ này.



Nếu Ngô Sở Úy giờ này đã ngủ, đợi khi Trì Sính muốn động đậy, y đã ngủ rất sâu.



Nhìn thời gian đã xấp xỉ, Trì Sính dỗ: "Được rồi được rồi, tôi cất, mau ngủ đi."



Trước khi nhắm mắt, Ngô Sở Úy bất ngờ phun ra một câu.



"Thật ra tôi rất yêu thích anh."



Nói xong, nhanh chóng lật người, đưa lưng về phía Trì Sính, tim đập điên cuồng, triệt để hết ngủ nổi.



Trì Sính cũng phấn chấn tinh thần, ôm lấy Ngô Sở Úy, thoải mái đợi y chìm vào giấc mộng.