Nghịch Tập

Chương 98 : Hễ chạm là phát

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Hơn bốn giờ sáng, chuông di động đột nhiên vang lên, Ngô Sở Úy đang híp mắt cũng nhanh chóng mở ra.



Tay Trì Sính ôm quanh người y, cảm thấy tim y đập gia tốc, cánh tay vuốt ve lên xuống ngực vài lần, an ủi nói: "Không sao, điện thoại của tôi, cậu ngủ tiếp đi."



Nói xong, cầm di động ra ngoài.



"Bên đó có chuyện rồi, vừa rồi chúng tôi thấy sáu chiếc xe tải lái vào bộ đội, thùng xe đóng kín, không nhìn ra bên trong giấu mấy người. Tôi đoán chiếc xe này vào trong để chở rắn, tính ra nửa tiếng sau có thể chất xong, mấy người chúng tôi đang ở trong hai căn nhà nát cách khoảng một dặm, còn có một đội người trông chừng trên đường, xe tới lập tức sẽ động thủ."



Màu mắt Trì Sính trầm xuống, "Tôi qua ngay, các cậu chú ý an toàn."



Nói xong, cúp máy.



Ngô Sở Úy nằm yên trên giường, Trì Sính ngồi cạnh vuốt đầu y rất lâu, yêu thương tràn đầy khóe mắt. Đại Bảo, ủy khuất cậu chịu đựng thời gian dài như thế, đợi tôi về rồi, nhất định sẽ xóa bỏ sạch sẽ những thứ chướng mắt, trả cho cậu danh chính ngôn thuận.



Nghe tiếng đóng cửa, Ngô Sở Úy ngồi dậy.



Sớm như thế, Trì Sính đi làm gì?



Có phải là Trì Viễn Đoan phát hiện tình trạng không đúng, vội vã kêu con trai về nói chuyện? Nếu thật là vậy thì tốt rồi, Trì Sính ở bên đó giữ chân Trì Viễn Đoan, bên này trở lực của Ngô Sở Úy sẽ giảm đi nhiều. Bất kể thế nào, chỉ cần Trì Sính không ở bên cạnh là được, hắn không có mặt, thì có thể rũ sạch quan hệ với chuyện mất rắn.



Nghĩ thế, nhanh chóng mặc đồ xuống giường.



Vừa định ra ngoài, đã nhận được điện thoại của bên đó.



"Anh ngô, vừa rồi Nhị Ma tử gọi điện cho em, nói cậu ta thấy một chiếc xe tải không phải quân dụng lái vào bộ đội, nghi ngờ chiếc xe này đến để chở rắn. Mấy người tụi em đang trốn ở ngã rẽ tại lối đi phía đông nam, lát nữa chiếc xe đó phải lái qua chỗ này, chúng ta có cần động thủ hay không?"



Ngô Sở Úy bước vội ra ngoài, ung dung nói: "Trước quan sát rõ, đừng vội động thủ, tôi sẽ tới liền."



...



Trời vừa mông lung sáng, một chiếc xe tải chậm rãi chạy khỏi bộ đội, trong thùng xe sau chở hai mươi mấy hồ thủy tinh, xen lẫn trong đó còn có mười mấy tên cớm, nằm ngổn ngang trong khoang xe gụt gà gụt gặt. Xe tải không chạy thẳng lên cao tốc, mà lái theo lối hẹp hướng đông nam.



Một tiếng thắng xe chói tai phá tan yên tĩnh sáng sớm.



Thân xe lay động kịch liệt, hồ thủy tinh va nhau phát ra tiếng vang hỗn tạp, đánh thức mấy tên cớm đang choáng váng. Bầu không khí căng thẳng lan tràn khắp xe, mười mấy tên cớm trao đổi ánh mắt với nhau, toàn bộ đều đề cao trạng thái cảnh giác.



Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.



"Không tốt, có người cướp xe, hai cậu ở trên này trông chừng, còn lại đi theo tôi."
Khương Tiểu Soái đạp một phát lên mông Ngô Sở Úy.



Giờ này phút này, những người Ngô Sở Úy mời đến cũng tìm được tổ chức rồi, lấy nhiều áp ít, bên phía Quách Thành Vũ tự nhiên chịu thiệt. Nhưng thủ hạ của hắn có tinh thần thà chết không khuất phục, mặc kệ nắm đấm nện lên người, giày đinh đá lên chân, cũng phải chen lên thùng xe cướp rắn.



Trì Sính và Quách Thành Vũ vẫn đang đánh nhau không thể tách ra, oán khí tích lũy nhiều năm thoáng chốc như giếng phun, hận không thể đấu đến một chết một sống.



Chính vào lúc này, Ngô Sở Úy cư nhiên dẫn một tốp người xông vào trận doanh.



Mắt Cương Tử lóe tinh quang, cười gằn với Lý Vượng, có người giúp đỡ dọn rắn, hắn chỉ cần tập trung tinh lực đối phó với bọn người của Quách Thành Vũ là xong.



Con ngươi Trì Sính đen kịt, sao y lại tới dây?



Một phút xuất thần, chân mày bên trái bị Quách Thành Vũ đấm trúng.



Ngô Sở Úy không dám nhìn Trì Sính, trực tiếp dẫn người dọn rắn.



Trận chiến hai người chìm vào giai đoạn quyết liệt, Trì Sính giành được tiên cơ, một đấm chí mạng ngay mặt Quách Thành Vũ, nhìn vào đôi mắt xung huyết của hắn, cư nhiên cứng lại không động được nữa.



Bốn con mắt đỏ sậm giao vào nhau, giống như sáu năm giãy dụa.



Giằng co một lát, Quách Thành Vũ thả lỏng trước, hất hất cằm, ý bảo Trì Sính nhìn phía sau.



Trì Sính quay đầu, con ngươi muốn nứt, gầm lên.



"Đại Bảo, cẩn thận con mãng xà màu vàng phía sau!"



Ngô Sở Úy lúc này mới chú ý thấy hồ rắn sau lưng đã mở, bốn năm con mãng xà bò ra, màu nào cũng có, nhưng Ngô Sở Úy không phân biệt được, con nào màu vàng? Hình như đều là màu vàng.



Đang ngây ra, một con mãng xà màu vàng hung hãn lao tới, trực tiếp quấn lên cổ Ngô Sở Úy.



Một cơn đau như nghẹt thở ập đến cổ họng, mặt Ngô Sở Úy xanh tím ngã xuống đất.



Hỗn loạn ồn ào tại đó lập tức yên tĩnh.



Không ai dám tiến tới, không ai dám cử động, đây là con rắn lợi hại nhất trong tay Trì Sính.



Năm đó hắn và Uông Thạc xuất ngoại du lịch, cùng nhau bắt về, còn sớm hơn cả Túi Dấm Nhỏ, mãnh tướng mà Trì Sính sủng ái nhất, lúc này, lại muốn mạng của Ngô Sở Úy.