Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 77 : Thái Dương Chi Mâu

Ngày đăng: 00:30 08/08/20

Đại não truyền tới cơn đau càng lúc càng dữ dội, ngay cả Vương Hạo Thần ý chí tại dưới tình huống không có đề phòng đều không chịu đựng nổi, cả người liền lâm vào hôn mê.
Bất quá cũng không có lâu lắm, Vương Hạo Thần liền một lần nữa tỉnh lại, chỉ là đầu óc vẫn có chút nhức nhối.
Vương Hạo Thần chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, bên trong đại não của hắn liền xuất hiện lượng lớn thông tin, khiến cho hắn phải ngây người hồi lâu.
Không chỉ như vậy, Vương Hạo Thần lúc này rõ ràng cảm nhận được, huyết mạch chi lực của mình vậy mà so với trước đó đã nồng đậm hơn không ít.
Đại não Vương Hạo Thần lúc này tựa như một cái thư viện nhỏ, chứa đầy công pháp, vũ kỹ, thậm chí là huyền công được lưu lại.
Thế nhưng “ thư viện “ này, chẳng qua cũng chỉ mới bị khám phá ra một phần rất nhỏ mà thôi, chín mươi chín phần trăm như cũ vẫn nằm trong bóng tối, Vương Hạo Thần cố gắng thế nào đều vô pháp nhìn đến.
Nhìn đi nhìn lại, kỳ thực “ thư viện “ càng giống như bị phong ấn trong bóng tối, chỉ có khi chủ nhân mạnh lên, mới có thể chậm rãi khai mở đạo phong ấn này.
-Lẽ nào . . . Thái Dương Vương huyết mạch, cứ mỗi lần ta đột phá một đại cảnh giới, liền lại mở ra một phần thông tin bị phong ấn sao ?
Vương Hạo Thần nghĩ đi nghĩ lại đều chỉ có một cách giải thích như vậy, trước đó hắn từ một phàm nhân đột phá tới Vũ Đồ, huyết mạch của hắn liền tự động thức tỉnh, phá giải một phần thông tin hay ký ức bị phong ấn trong đầu hắn, lần này có lẽ cũng là như vậy.
Cứ việc chuyện này hết sức khó tin, dù sao muốn phong ấn ký ức của một người hay xa hơn là cưỡng ép phong ấn thông tin vào đầu người đó nói nghe thì dễ, độ khó căn bản là không thể tưởng tượng nổi, ít nhất Vương Hạo Thần biết Vũ Tông cảnh cường giả nhất định không có cái năng lực này, thế nhưng đến giờ Vương Hạo Thần cũng chỉ có thể suy đoán được như vậy.
-Đáng tiếc, một lần này cũng không có thức tỉnh ta trước kia ký ức !
Vương Hạo Thần khẽ thở dài, so với thông tin về những môn võ học kia, hắn ngược lại càng hi vọng ký ức nhiều năm trước của mình có thể thức tỉnh, dù sao mỗi người đều có cội nguộn của riêng mình, nhiều năm như vậy, hắn bề ngoài tỏ ra không để ý, thế nhưng trong lòng lại luôn luôn muốn biết được xuất thân của mình đến cùng là ở đâu.
Đáng tiếc, một lần này thức tỉnh thông tin ký ức, căn bản cũng không có thứ gì đề cập tới hắn khoảng thời gian trước khi chuyển tới Thiên Sinh Môn.
Vương Hạo Thần suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, lại không cảm giác được, cặp mắt của mình, vào lúc này chậm rãi phát sinh dị trạng.
Đồng tử vốn dĩ có màu nâu của Vương Hạo Thần, trong lúc hắn không chú ý, liền xuất hiện một tia kim quang, sau đó kim quang càng lúc càng dày đặc, vậy mà trọn vẹn đem đồng tử của hắn hoàn toàn chuyển hoá thành kim sắc, nhìn qua thực sự giống một vầng thái dương rực rỡ mà cao quý.
Một cơn đau nhức từ nơi mắt khẽ truyền đến, khiến cho Vương Hạo Thần hồi phục tinh thần, vội vàng lấy tay ôm lấy cặp mắt của mình.
Một lúc sau, Vương Hạo Thần mới đem cánh tay của mình dời đi, bất quá rất nhanh hắn liền khựng lại, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ không thể tin tưởng.
Hắn không thể không có phản ứng như vậy, bởi vì hắn lúc này chỉ dựa cặp mắt, vậy mà có thể nhìn thấy cánh tay bên trong huyết nhục, mạch máu, xương cốt, . . . từng thứ từ nhỏ đến lớn không sót một thứ gì.
Kỳ thực một vũ giả muốn biết thể chất và trạng thái của thân thể mình cũng không có gì khó, chỉ cần chuyên tâm một điểm cảm nhận liền có thể, bất quá chung quy không thể bằng được đồ vật mình có thể tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể biết được toàn bộ tình huống của thân thể.
Thế nhưng Vương Hạo Thần lúc này, chỉ cần hắn dùng cặp mắt nhìn nhục thân một chút, liền có thể làm được điều này.
Không chỉ có thân thể của mình, mà tính cả những đồ vật khác ở trong hang động, hắn đồng dạng có thể nhìn ra cấu trúc bên trong của chúng.
Hắn không nhịn được lấy ra từ trong nạp giới một tấm gương, khi nhìn vào, hắn mới giật mình nhận ra, hắn cặp mắt con ngươi, vậy mà đã hoàn toàn hoá thành kim sắc.
Vương Hạo Thần ngây ngốc hồi lâu, vẫn không hiểu đây là xảy ra chuyện gì, cũng may hắn nhớ ra mình vừa mới khai mở một phần thông tin bị phong ấn trong đại não, liền không kịp chờ đợi lập tức đem toàn bộ thông tin vừa khai mở dò xét qua một lần, rốt cuộc tìm đến kim sắc chi nhãn thông tin.
Thái Dương Chi Mâu !
Nguyên lai, hắn cặp mắt cũng không phải xảy ra vấn đề gì, chỉ là thức tỉnh một loại tiên thiên thiên phú của Thái Dương Vương huyết mạch, tên gọi Thái Dương Chi Mâu.
Thái Dương Chi Mâu, là một loại tiên thiên thiên phú rất đặc biệt chỉ xuất hiện trên người kẻ mang Thái Dương Vương huyết mạch, hơn nữa còn phải là người sở hữu huyết mạch có độ tinh khiết rất cao mới có thể thức tỉnh đến.
Công dụng nguyên bản của Thái Dương Chi Mâu kỳ thực có rất nhiều, năng lực đầu tiên phải kể đến chính là giúp cho chủ nhân có khả năng quan sát cực tốt, có thể nhìn thấy đồ vật cực nhỏ từ khoảng cách xa, ở một số người có huyết mạch tinh khuyết đến cực điểm như Vương Hạo Thần, thậm chí có thể nhìn thấu thể chất của người khác, xa hơn còn có thể quan sát cả lộ tuyến vận chuyển nguyên khí trong kinh mạch của đối phương.
Năng lực thứ hai lại là khả năng ghi nhớ, nói trắng ra chính là chỉ cần chủ nhân sử dụng cặp mắt này nhìn qua thứ gì một lần, vậy thì sẽ vĩnh viễn không bao quên, cho dù đó là một quyển cổ thư dài ngàn chương đi chăng nữa.
Năng lực thứ ba, đó là khả năng giúp chủ nhân sở hữu tầm nhìn 360 độ, xoá bỏ điểm mù, đồng nghĩa với việc coi như Vương Hạo Thần đứng quay mặt về phía trước, hắn như cũ có khả năng nhìn thấy mọi thứ ở phía lưng.
Năng lực thứ tứ, là trong lúc chiến đấu, người sở hữu Thái Dương Chi Mâu có khả năng nhìn thấu được các cử động của kẻ địch, thậm chí là dự đoán được thế công tiếp theo của đối phương sẽ đánh vào đâu, từ đó có thể trước một bước làm ra biện pháp ứng phó.
Đây là những năng lực cơ bản nhất của Thái Dương Chi Mâu, ngoài ra còn có rất nhiều năng lực cao cấp hơn, được gọi là “ mâu thuật “ hoặc “ nhãn thuật “, bất quá những năng lực cao cấp này cần phải trải qua tu luyện mới có thể sử dụng.
-Nhặt được bảo a !
Vương Hạo Thần trong lòng mừng rỡ, Thái Dương Chi Mâu tuy rằng tạm thời chưa thể trực tiếp tăng lên hắn chiến lực, thế nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, sở hữu Thái Dương Chi Mâu, có thể trợ giúp hắn rất nhiều thứ, cả trong việc tu luyện lẫn chiến đấu.
Chỉ nói riêng trong việc chiến đấu, dựa vào Thái Dương Chi Mâu liền có thể dự đoán trước hành động của đối phương, đây là chuyện là đáng sợ đến mức nào ? E rằng chỉ cần không phải là cường giả tu vi cao hơn mình quá nhiều, coi như bản thân đánh không lại kẻ địch đều có thể toàn thân trở ra a.
Hoan hỉ qua đi, Vương Hạo Thần liền theo thông tin hướng dẫn thử nghiệm một chút Thái Dương Chi Mâu, chủ yếu là muốn thành thục trong việc đóng mở cặp mắt này, dù sao Thái Dương Chi Mâu tuy rằng lợi hại, thế nhưng hắn không thể lúc nào cũng mang cặp mắt này ra đường, quá khiến người khác chú ý, hơn nữa còn tiêu hao thể lực vô cùng.
Vương Hạo Thần đứng dậy, lúc này cỗ kiếm khí hộ thể bên ngoài đã sớm tan rã, bất quá bởi vì hoả linh đã bị hắn thôn phệ, vì thế hoả diễm xung quanh tự nhiên của dần dần toàn bộ tán đi.
-Hả ?
Vương Hạo Thần đang muốn rời đi, thế nhưng ánh mắt của hắn lại vô tình nhìn về phía một góc của hang động, trong mắt nhất thời hiện lên một tia nghi hoặc.
Chỗ kia, có một vật giống như một cỗ quan tài bằng đá nằm yên lặng một góc, phía trên dính tro bụi, treo đầy tơ nhện, chứng tỏ đã trải qua một khoảng thời gian rất dài.
Trong lòng mang theo tò mò, Vương Hạo Thần đi tới cỗ quan tài trước mặt, chỉ thấy trên nắp quan tài có khắc mấy chữ rõ ràng rành mạch “ Kiếm Quân Mạc Thanh Hư Chi Mộ “.
Mấy chữ này, lập tức khiến cho Vương Hạo Thần trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Kiếm Quân Mạc Thanh Hư sự tích hắn nghe qua rất nhiều, hắn cũng biết, đối phương tại cuối đời chính là đi vào trong Nhai Đình sơn mạch, từ đó liền không có lại xuất hiện trên thế gian, mọi người phần lớn cho rằng hắn đã rời khỏi Đông Hoa hoàng triều, lại không hề hay biết, hắn kỳ thực đã toạ hoá ở trong Xích Phong Cốc.
-Cường giả phong hoa tuyệt đại một thế hệ như vậy, không ngờ sau cùng vẫn như cũ không chống lại được quy luật của thời gian ! Ai . . . đáng tiếc !
Vương Hạo Thần cảm khái, chắp tay hướng về phía quan tài thi lễ, hắn đối với vị Kiếm Quân đại danh danh đỉnh đỉnh một trăm năm trước vẫn là có rất lớn tôn kính, dù sao đối phương hoàn cảnh cũng giống như hắn, có tài nhưng thành đạt muộn, hơn nữa hoàn toàn dựa bản thân mình tự lực đi lên, không hề có thế lực sau lưng chống đỡ, tuy sau cùng vô pháp trở thành Vũ Vương, thế nhưng cũng đủ để ngạo thị quần hùng.
Cường giả như vậy, đáng lẽ có thể ở trong cảnh được vạn người tế bái mà vinh quang nhắm mắt, thế nhưng Mạc Thanh Hư sau cùng lại chọn quy ẩn ở trong Xích Phong Cốc hẻo lánh này, bình đạm sống nốt quãng đời rồi rời khỏi thế gian mà không có một ai biết tới.
-Không nghĩ tới Phệ Huyết Thánh Hoả lại có thể bị một tiểu tử như ngươi luyện hoá thành công, thực sự là để cho ta rất bất ngờ a !
Nhưng mà, Vương Hạo Thần chỉ vừa mới thi lễ xong thì đã có một đạo thanh âm khác đột ngột vang lên trong động phủ, thanh âm này khiến cho Vương Hạo Thần giật mình kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn cổ quan tài trước mặt, chỉ thấy trên nắp quan tài lúc này xuất hiện một luồng ánh sáng xanh nhàn nhạt, sau đó hoá thành một bóng người, đang mỉm cười nhìn hắn.