Nghịch Thế Vũ Thần
Chương 78 : Kiếm Quân Mạc Thanh Hư
Ngày đăng: 00:30 08/08/20
Bóng người này toàn thân cực kỳ hư huyễn, chắc chắn không phải thực thể, bất quá Vương Hạo Thần vẫn có thể nhìn rõ ràng hắn khuôn mặt, độ tuổi khoảng ba mươi, dung mạo bình thường lại ôn hoà, khí chất vô cùng nho nhã.
-Người là . . . Kiếm Quân Mạc tiền bối ?
Nhìn thấy bóng người này xuất hiện, Vương Hạo Thần đồng tử không khỏi thít chặt, có chút không dám chắc mà nói.
-Ha ha ! Không nghĩ tới thời gian trôi qua đã lâu như vậy, vẫn còn có người nhớ tới danh tự của ta !
Nam tử nho nhã kia cười lớn một tiếng trong mắt có chút hoài niệm, cũng đã trực tiếp thừa nhận mình thân phận.
Không sai, người này chính là một trăm năm trước tiếng tăm lừng lẫy Kiếm Quân Mạc Thanh Hư.
Vương Hạo Thần nghe vậy, khuôn mặt liền hiện ra một tia nghi hoặc, nếu như người trước mặt thực sự là Mạc Thanh Hư, vậy y đáng ra sớm phải chết, làm sao có thể sống đến tận bây giờ ?
Mạc Thanh Hư dường như nhìn ra được Vương Hạo Thần nghi hoặc, liền cười nói :
-Tiểu tử ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, lão già như ta sớm đã chết rồi, lúc này chẳng qua chỉ là một đạo tàn hồn của ta lưu lại mà thôi !
Vương Hạo Thần lúc này mới hiểu rõ, hoá ra Mạc Thanh Hư cũng giống như hắn nghĩ sớm đã chết đi, bất quá vẫn còn lưu lại một đạo tàn hồn, còn y vì cái gì lại làm như vậy hắn lại không nghĩ ra.
Mạc Thanh Hư ánh mắt nhìn Vương Hạo Thần tò mò hỏi :
-Tiểu tử ! Ngươi làm sao có thể tìm tới nơi này, lão phu nhìn ra được, ngươi tu vi trước khi luyện hoá hoả linh dường như chỉ là Lục Tinh Vũ Đồ đi a ? Làm sao dám mạo hiểu đi tới tận nơi an nghỉ của lão phu ?
Vương Hạo Thần hơi chần chờ một chút, sau đó lại lấy ra từ trong nạp giới một tấm địa đồ, chính là tấm địa đồ sư nương trước đó giao cho hắn.
Vương Hạo Thần lúc này đã tin chắc rằng chỗ cơ duyên ghi lại trên tấm địa đồ, chính là nơi hắn đang đứng, vì thế lúc đưa ra tấm địa đồ cho Mạc Thanh Hư nhìn xem hắn cũng không có quá lớn lo lắng.
Còn một nguyên nhân khác, đó là hắn không có ý muốn đem chuyện Lý Mộ Tinh và Xích Diệm Thiên Hổ nói cho Mạc Thanh Hư, cũng không định nói nguyên nhân thật sự khiến hắn có thể vô tình tìm tới nơi này, bởi vì hắn chưa thể hoàn toàn tin tưởng người trước mắt.
Gần một trăm năm trước, Mạc Thanh Hư lần cuối cùng xuất hiện trên giang hồ, là năm hắn 70 tuổi, cũng là năm hắn đi vào Nhai Đình sơn mạch ẩn cư.
Còn Xích Diệm Thiên Hổ, Vương Hạo Thần không rõ nó bao nhiêu tuổi, bất quá hắn lại nghe Lý Mộ Tinh nói qua, nó lần đầu được thế nhân biết tới thời điểm là vào khoảng 30 năm trước, lúc đó, Xích Diệm Thiên Hổ chỉ là giai sơ cấp huyền thú, tức là ngang ngửa với nhân loại Vũ Vương cảnh sơ kỳ.
Xích Diệm Thiên Hổ tung hoành trong giới yêu thú tại Đông Hoa hoàng triều suốt 10 năm, sau đó liền quy ẩn, lúc đó, tu vi của nó vẫn chỉ là lục giai sơ cấp.
20 năm sau, Xích Diệm Thiên Hổ lần nữa xuất thế, thế nhưng nó lúc này đã trở thành lục giai đỉnh phong huyền thú, chiến lực có thể so sánh với Lý Mộ Tinh Vương Giả Bảng đệ thập, tốc độ phát triển này đối với huyền thú có thể nói là hết sức kinh người.
Huyền thú có tiên thiên ưu thế là nhục thân cường đại và tuổi thọ dài, thế nhưng về phương diện tu luyện thì lại không sánh bằng nhân loại, vì thế một nhân loại có thể từ Vũ Vương một sao tăng lên đến Vũ Vương chín sao trong vòng 20 năm thì cũng không khiến nhiều người kinh ngạc, tối đa là bất ngờ một điểm mà thôi, thế nhưng nếu một huyền thú cũng làm được chuyện đó, vậy thì không thể không khiến người khác chấn động.
Lý giải thứ có thể khiến cho Xích Diệm Thiên Hổ thực lực tăng tiến nhanh như vậy, Vương Hạo Thần nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể liên tưởng tới hoả linh.
Nhưng phải biết, Mạc Thanh Hư toạ hoá địa điểm chính là sơn động nơi hoả linh sinh trưởng, như vậy chỉ bằng việc Xích Diệm Thiên Hổ đến đây để tu luyện mỗi ngày mà nói, nó không có lý do gì lại không thể phát hiện ra Mạc Thanh Hư hoặc ít nhất là Mạc Thanh Hư quan tài.
Nếu là như vậy, dựa vào bản tính ghét nhân loại như cừu của Xích Diệm Thiên Hổ, nó không có lý do để yên cho Mạc Thanh Hư mới đúng, dù sao với một kẻ không bao giờ tin tưởng nhân loại như nó, chắc chắn sẽ không để một cái nhân loại biết được hoả linh ở trong tay nó còn sống. Cho dù là Mạc Thanh Hư đã chết, Vương Hạo Thần cho rằng chín mươi phần trăm nó cũng sẽ không để cho quan tài của đối phương tiếp tục ở trong động phủ của mình.
Trừ phi, giữa hai người đạt được một cái hiệp nghi nào đó !
………
Mạc Thanh Hư ánh mắt nhìn vào tấm địa đồ trong tay Vương Hạo Thần, ngẫm nghĩ một lát, giống như đã nhớ ra, liền cười nói :
-Hoá ra là như vậy, tấm địa đồ này, chính là năm xưa sau khi ta quy ẩn tạo ra ! Nguyên nhân kỳ thực cũng chẳng có gì, ta trải qua 70 năm trên thế gian, liền biết mình không có cơ hội đột phá tới Vũ Vương, vì thế lúc quy ẩn, đạo tâm đã sớm nguội lạnh, bất quá ta lại có chút không nỡ để cho một đời kiếm đạo lý giải của mình cứ như vậy biến mất, vì thế mới vẽ ra tấm địa này, thật không nghĩ tới, gần 100 năm sau, vật này lại rơi vào trong tay ngươi !
Nói đến đây, Mạc Thanh Hư sắc mặt lên trở nên có chút quái dị, nhìn Vương Hạo Thần nói :
-Ngươi được địa đồ chỉ dẫn mà đến được đây, có nghĩa là cùng ta có duyên, bất quá ta cũng nói thật, ngay từ đầu nhìn thấy ngươi, lão phu thực sự không có ý định thu ngươi làm truyền nhân của ta, lời nói khó nghe một điểm, đó là bởi vì trong mắt lão phu lúc đó, ngươi thiên phú thực sự quá thấp !
Vương Hạo Thần nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ, thế nhưng lại không phủ nhận, hắn biết Mạc Thanh Hư nói những lời này không phải là không có lý.
Ở độ tuổi của hắn hiện tại, tu vi Lục Tinh Vũ Đồ lúc trước thực sự là quá mức kém cỏi, Mạc Thanh Hư cuộc đời nhìn qua không ít thiên tài yêu nghiệt, mà Vương Hạo Thần coi như so với một cái yếu kém trong đó thiên tài cũng thua kém quá xa.
Mạc Thanh Hư ngừng lại một chút, hai mắt sáng rực nhìn xem Vương Hạo Thần rồi tiếp tục nói :
-Bất quá, sau khi nhìn thấy ngươi luyện hoá hoả linh, ta lại thay đổi chủ ý ! Ngươi, hoàn toàn có tư cách làm truyền nhân của ta !
Mạc Thanh Hư không thể nhìn thấy tất cả mọi bí mật của Vương Hạo Thần ví dụ như màu vàng tiểu kiếm trong cơ thể hắn, hay bộ công pháp có thể tiến giai thần kỳ là Vạn Đạo Thông Thiên Quyết, thế nhưng Mạc Thanh Hư lại có thể nhìn thấy một điểm cực kỳ nổi bật ở trên người Vương Hạo Thần, nổi bật tới mức khiến y bỏ qua tất cả những điểm khác của Vương Hạo Thần mà có ý muốn nhận hắn là truyền nhân của mình.
Thứ mà Mạc Thanh Hư nhìn thấy rõ ràng nhất trên người Vương Hạo Thần, đó là . . . chấp nhất !
Trong mắt Mạc Thanh Hư, thiên phú cùng tư chất đối với hắn chưa bao giờ là quan trọng, nên biết, hắn năm xưa khi chưa trở thành vũ giả kỳ thực cùng phế nhân cũng không khác bao nhiêu, 20 tuổi vẫn không thể trở thành vũ giả, so với Vương Hạo Thần lúc trước còn thê thảm hơn nhiều, trong người không có một tia nguyên khí, nếu là người khác đã sớm bỏ cuộc, chấp nhận sống một cuộc đời của phàm nhân.
Thế nhưng Mạc Thanh Hư lại không như vậy, hắn vẫn tiếp tục cố gắng nỗ lực, cuối cùng dựa vào cơ duyên kỳ ngộ và sự chăm chỉ không giống thường nhân mà trở thành một đời Kiếm Quân vang danh thiên hạ, trên con đường mà hắn đã đi, mọi lúc mọi nơi đều song hành cùng với hai chữ “ chấp nhất “.
Hắn từ nhỏ trong lòng đã mang theo quyết tâm không chịu làm một cái phàm nhân tuỳ thời có thể bị người khi dễ, hắn chấp nhất với kiếm đạo của mình, ngay cả khi không thể đột phá Vũ Vương, chỉ cần có kiếm trong tay, Mạc Thanh Hư vẫn có tự tin có thể chém giết Vũ Vương.
Đối với chấp nhất, Mạc Thanh Hư đã có thể nói là không thể quen thuộc hơn, bởi vì hắn năm xưa chính là một người như vậy, thậm chí có thể nói, thành công của hắn, chính là được làm nên từ một cỗ kiên cường chấp nhất ý chí, mà Vương Hạo Thần, lại khiến hắn giống như được nhìn thấy hình bóng của hắn năm nào.
Vương Hạo Thần tu vi có thể không cao, thế nhưng khi nhìn thấy với hoả linh, vẫn không có chút nào do dự, chấp nhận mạo hiểm mạng sống của mình để luyện hoá hoả linh tăng lên thực lực, cho đến giây phút nguy hiểm nhất, hắn một mực kiên trì không bỏ cuộc, Mạc Thanh Hư ở một bên âm thầm quan sát hắn, có thể thấy rõ trong mắt Vương Hạo Thần từ đâu đến cuối chỉ có một mảnh chấp nhất, cho dù đối mặt với cái chết đều chưa từng lui bước, ánh mắt đó, khiến Mạc Thanh Hư rung động trong lòng.
Nguyên nhân dẫn đến cá tính chấp nhất của Vương Hạo Thần chưa hẳn đã giống với Mạc Thanh Hư, thế nhưng cả hai đều có một chung mục đích, đó là trở nên mạnh hơn để bảo vệ mình tôn nghiêm hoặc bảo vệ người bên cạnh mình.
Chính vì như vậy, Mạc Thanh Hư sau khi nhìn thấy Vương Hạo Thần thành công luyện hoá hoả linh, trong lòng liền quyết tâm muốn thu hắn làm đồ đệ, y không quan tâm tới tu vi của Vương Hạo Thần ra sao, cũng chẳng để ý hắn thiên phú thế nào. Bởi vì Mạc Thanh Hư tin tưởng có y chỉ điểm, Vương Hạo Thần tương lai chắc chắn có thể vượt xa y, đạt đến cái cảnh giới mà y suốt đời truy cầu mà không thể đạt đến !
-Người là . . . Kiếm Quân Mạc tiền bối ?
Nhìn thấy bóng người này xuất hiện, Vương Hạo Thần đồng tử không khỏi thít chặt, có chút không dám chắc mà nói.
-Ha ha ! Không nghĩ tới thời gian trôi qua đã lâu như vậy, vẫn còn có người nhớ tới danh tự của ta !
Nam tử nho nhã kia cười lớn một tiếng trong mắt có chút hoài niệm, cũng đã trực tiếp thừa nhận mình thân phận.
Không sai, người này chính là một trăm năm trước tiếng tăm lừng lẫy Kiếm Quân Mạc Thanh Hư.
Vương Hạo Thần nghe vậy, khuôn mặt liền hiện ra một tia nghi hoặc, nếu như người trước mặt thực sự là Mạc Thanh Hư, vậy y đáng ra sớm phải chết, làm sao có thể sống đến tận bây giờ ?
Mạc Thanh Hư dường như nhìn ra được Vương Hạo Thần nghi hoặc, liền cười nói :
-Tiểu tử ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, lão già như ta sớm đã chết rồi, lúc này chẳng qua chỉ là một đạo tàn hồn của ta lưu lại mà thôi !
Vương Hạo Thần lúc này mới hiểu rõ, hoá ra Mạc Thanh Hư cũng giống như hắn nghĩ sớm đã chết đi, bất quá vẫn còn lưu lại một đạo tàn hồn, còn y vì cái gì lại làm như vậy hắn lại không nghĩ ra.
Mạc Thanh Hư ánh mắt nhìn Vương Hạo Thần tò mò hỏi :
-Tiểu tử ! Ngươi làm sao có thể tìm tới nơi này, lão phu nhìn ra được, ngươi tu vi trước khi luyện hoá hoả linh dường như chỉ là Lục Tinh Vũ Đồ đi a ? Làm sao dám mạo hiểu đi tới tận nơi an nghỉ của lão phu ?
Vương Hạo Thần hơi chần chờ một chút, sau đó lại lấy ra từ trong nạp giới một tấm địa đồ, chính là tấm địa đồ sư nương trước đó giao cho hắn.
Vương Hạo Thần lúc này đã tin chắc rằng chỗ cơ duyên ghi lại trên tấm địa đồ, chính là nơi hắn đang đứng, vì thế lúc đưa ra tấm địa đồ cho Mạc Thanh Hư nhìn xem hắn cũng không có quá lớn lo lắng.
Còn một nguyên nhân khác, đó là hắn không có ý muốn đem chuyện Lý Mộ Tinh và Xích Diệm Thiên Hổ nói cho Mạc Thanh Hư, cũng không định nói nguyên nhân thật sự khiến hắn có thể vô tình tìm tới nơi này, bởi vì hắn chưa thể hoàn toàn tin tưởng người trước mắt.
Gần một trăm năm trước, Mạc Thanh Hư lần cuối cùng xuất hiện trên giang hồ, là năm hắn 70 tuổi, cũng là năm hắn đi vào Nhai Đình sơn mạch ẩn cư.
Còn Xích Diệm Thiên Hổ, Vương Hạo Thần không rõ nó bao nhiêu tuổi, bất quá hắn lại nghe Lý Mộ Tinh nói qua, nó lần đầu được thế nhân biết tới thời điểm là vào khoảng 30 năm trước, lúc đó, Xích Diệm Thiên Hổ chỉ là giai sơ cấp huyền thú, tức là ngang ngửa với nhân loại Vũ Vương cảnh sơ kỳ.
Xích Diệm Thiên Hổ tung hoành trong giới yêu thú tại Đông Hoa hoàng triều suốt 10 năm, sau đó liền quy ẩn, lúc đó, tu vi của nó vẫn chỉ là lục giai sơ cấp.
20 năm sau, Xích Diệm Thiên Hổ lần nữa xuất thế, thế nhưng nó lúc này đã trở thành lục giai đỉnh phong huyền thú, chiến lực có thể so sánh với Lý Mộ Tinh Vương Giả Bảng đệ thập, tốc độ phát triển này đối với huyền thú có thể nói là hết sức kinh người.
Huyền thú có tiên thiên ưu thế là nhục thân cường đại và tuổi thọ dài, thế nhưng về phương diện tu luyện thì lại không sánh bằng nhân loại, vì thế một nhân loại có thể từ Vũ Vương một sao tăng lên đến Vũ Vương chín sao trong vòng 20 năm thì cũng không khiến nhiều người kinh ngạc, tối đa là bất ngờ một điểm mà thôi, thế nhưng nếu một huyền thú cũng làm được chuyện đó, vậy thì không thể không khiến người khác chấn động.
Lý giải thứ có thể khiến cho Xích Diệm Thiên Hổ thực lực tăng tiến nhanh như vậy, Vương Hạo Thần nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể liên tưởng tới hoả linh.
Nhưng phải biết, Mạc Thanh Hư toạ hoá địa điểm chính là sơn động nơi hoả linh sinh trưởng, như vậy chỉ bằng việc Xích Diệm Thiên Hổ đến đây để tu luyện mỗi ngày mà nói, nó không có lý do gì lại không thể phát hiện ra Mạc Thanh Hư hoặc ít nhất là Mạc Thanh Hư quan tài.
Nếu là như vậy, dựa vào bản tính ghét nhân loại như cừu của Xích Diệm Thiên Hổ, nó không có lý do để yên cho Mạc Thanh Hư mới đúng, dù sao với một kẻ không bao giờ tin tưởng nhân loại như nó, chắc chắn sẽ không để một cái nhân loại biết được hoả linh ở trong tay nó còn sống. Cho dù là Mạc Thanh Hư đã chết, Vương Hạo Thần cho rằng chín mươi phần trăm nó cũng sẽ không để cho quan tài của đối phương tiếp tục ở trong động phủ của mình.
Trừ phi, giữa hai người đạt được một cái hiệp nghi nào đó !
………
Mạc Thanh Hư ánh mắt nhìn vào tấm địa đồ trong tay Vương Hạo Thần, ngẫm nghĩ một lát, giống như đã nhớ ra, liền cười nói :
-Hoá ra là như vậy, tấm địa đồ này, chính là năm xưa sau khi ta quy ẩn tạo ra ! Nguyên nhân kỳ thực cũng chẳng có gì, ta trải qua 70 năm trên thế gian, liền biết mình không có cơ hội đột phá tới Vũ Vương, vì thế lúc quy ẩn, đạo tâm đã sớm nguội lạnh, bất quá ta lại có chút không nỡ để cho một đời kiếm đạo lý giải của mình cứ như vậy biến mất, vì thế mới vẽ ra tấm địa này, thật không nghĩ tới, gần 100 năm sau, vật này lại rơi vào trong tay ngươi !
Nói đến đây, Mạc Thanh Hư sắc mặt lên trở nên có chút quái dị, nhìn Vương Hạo Thần nói :
-Ngươi được địa đồ chỉ dẫn mà đến được đây, có nghĩa là cùng ta có duyên, bất quá ta cũng nói thật, ngay từ đầu nhìn thấy ngươi, lão phu thực sự không có ý định thu ngươi làm truyền nhân của ta, lời nói khó nghe một điểm, đó là bởi vì trong mắt lão phu lúc đó, ngươi thiên phú thực sự quá thấp !
Vương Hạo Thần nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ, thế nhưng lại không phủ nhận, hắn biết Mạc Thanh Hư nói những lời này không phải là không có lý.
Ở độ tuổi của hắn hiện tại, tu vi Lục Tinh Vũ Đồ lúc trước thực sự là quá mức kém cỏi, Mạc Thanh Hư cuộc đời nhìn qua không ít thiên tài yêu nghiệt, mà Vương Hạo Thần coi như so với một cái yếu kém trong đó thiên tài cũng thua kém quá xa.
Mạc Thanh Hư ngừng lại một chút, hai mắt sáng rực nhìn xem Vương Hạo Thần rồi tiếp tục nói :
-Bất quá, sau khi nhìn thấy ngươi luyện hoá hoả linh, ta lại thay đổi chủ ý ! Ngươi, hoàn toàn có tư cách làm truyền nhân của ta !
Mạc Thanh Hư không thể nhìn thấy tất cả mọi bí mật của Vương Hạo Thần ví dụ như màu vàng tiểu kiếm trong cơ thể hắn, hay bộ công pháp có thể tiến giai thần kỳ là Vạn Đạo Thông Thiên Quyết, thế nhưng Mạc Thanh Hư lại có thể nhìn thấy một điểm cực kỳ nổi bật ở trên người Vương Hạo Thần, nổi bật tới mức khiến y bỏ qua tất cả những điểm khác của Vương Hạo Thần mà có ý muốn nhận hắn là truyền nhân của mình.
Thứ mà Mạc Thanh Hư nhìn thấy rõ ràng nhất trên người Vương Hạo Thần, đó là . . . chấp nhất !
Trong mắt Mạc Thanh Hư, thiên phú cùng tư chất đối với hắn chưa bao giờ là quan trọng, nên biết, hắn năm xưa khi chưa trở thành vũ giả kỳ thực cùng phế nhân cũng không khác bao nhiêu, 20 tuổi vẫn không thể trở thành vũ giả, so với Vương Hạo Thần lúc trước còn thê thảm hơn nhiều, trong người không có một tia nguyên khí, nếu là người khác đã sớm bỏ cuộc, chấp nhận sống một cuộc đời của phàm nhân.
Thế nhưng Mạc Thanh Hư lại không như vậy, hắn vẫn tiếp tục cố gắng nỗ lực, cuối cùng dựa vào cơ duyên kỳ ngộ và sự chăm chỉ không giống thường nhân mà trở thành một đời Kiếm Quân vang danh thiên hạ, trên con đường mà hắn đã đi, mọi lúc mọi nơi đều song hành cùng với hai chữ “ chấp nhất “.
Hắn từ nhỏ trong lòng đã mang theo quyết tâm không chịu làm một cái phàm nhân tuỳ thời có thể bị người khi dễ, hắn chấp nhất với kiếm đạo của mình, ngay cả khi không thể đột phá Vũ Vương, chỉ cần có kiếm trong tay, Mạc Thanh Hư vẫn có tự tin có thể chém giết Vũ Vương.
Đối với chấp nhất, Mạc Thanh Hư đã có thể nói là không thể quen thuộc hơn, bởi vì hắn năm xưa chính là một người như vậy, thậm chí có thể nói, thành công của hắn, chính là được làm nên từ một cỗ kiên cường chấp nhất ý chí, mà Vương Hạo Thần, lại khiến hắn giống như được nhìn thấy hình bóng của hắn năm nào.
Vương Hạo Thần tu vi có thể không cao, thế nhưng khi nhìn thấy với hoả linh, vẫn không có chút nào do dự, chấp nhận mạo hiểm mạng sống của mình để luyện hoá hoả linh tăng lên thực lực, cho đến giây phút nguy hiểm nhất, hắn một mực kiên trì không bỏ cuộc, Mạc Thanh Hư ở một bên âm thầm quan sát hắn, có thể thấy rõ trong mắt Vương Hạo Thần từ đâu đến cuối chỉ có một mảnh chấp nhất, cho dù đối mặt với cái chết đều chưa từng lui bước, ánh mắt đó, khiến Mạc Thanh Hư rung động trong lòng.
Nguyên nhân dẫn đến cá tính chấp nhất của Vương Hạo Thần chưa hẳn đã giống với Mạc Thanh Hư, thế nhưng cả hai đều có một chung mục đích, đó là trở nên mạnh hơn để bảo vệ mình tôn nghiêm hoặc bảo vệ người bên cạnh mình.
Chính vì như vậy, Mạc Thanh Hư sau khi nhìn thấy Vương Hạo Thần thành công luyện hoá hoả linh, trong lòng liền quyết tâm muốn thu hắn làm đồ đệ, y không quan tâm tới tu vi của Vương Hạo Thần ra sao, cũng chẳng để ý hắn thiên phú thế nào. Bởi vì Mạc Thanh Hư tin tưởng có y chỉ điểm, Vương Hạo Thần tương lai chắc chắn có thể vượt xa y, đạt đến cái cảnh giới mà y suốt đời truy cầu mà không thể đạt đến !