Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Chương 140 : Bánh bao nhỏ bị bắt
Ngày đăng: 15:19 30/04/20
Hừ hừ, không muốn cho ta đi, ta sẽ âm thầm đi theo.
Cơ Thần Tinh trong lòng đắc ý, thò đầu ra ngoài thùng gỗ, mắt to tròn vòng vo vài vòng, xác nhận không có người tiếp cận nơi này, liền móc từ trong gói đồ ra hai miếng bánh. Hắn theo một đường, đến bây giờ còn không có ăn cơm đâu, chỉ có thể thừa dịp không có người trông coi hàng hóa hắn mới đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện ăn để bổ sung thể lực.
Đợi đến thuyền đi xa, hắn lại đột nhiên hiện thân, khi đó mẫu thân khẳng định sẽ không lại đưa hắn trở về.
Hắc hắc, hắn thật sự là quá thông minh!
Hai miếng bánh đậu xanh vào bụng, Cơ Thần Tinh nghe được có tiếng bước chân tới gần, lập tức chui về trong thùng gỗ, lúc quay trở về hắn còn bò lồm ngồm nhìn rất giống con sâu lông.
Tiếng bước chân đã càng ngày càng gần, Cơ Thần Tinh vểnh tai nghe, gần như có thể xác định là hai người lớn.
“Ngươi nói chủ tử vì sao muốn đưa gạo đi Đông Diệu?” Trong đó một người hỏi.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mặt Bạch chủ tử, trước kia lúc ở Họa Vũ lâu khi gặp chúng ta đều là đội một chiếc mặt nạ màu đỏ, ta thật không nghĩ tới, chủ tử lại là một nam tử trẻ tuổi như thế.” Tên còn lại có chút cảm khái nói.
“Ha ha, ngươi đừng bị vẻ bề ngoài của chủ tử mê hoặc, theo lời Thu Diệp cô nương, vị chủ nhân này mà nổi giận là thật khủng bố, giết người không chút nào chùn tay.”
“Ta chưa thấy qua Bạch chủ tử giết người, nhưng lần này Bạch chủ tử cố ý chọn những người biết bơi, ta nghĩ hẳn là đến lúc chúng ta đại triển thân thủ.”
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, vừa tán gẫu vừa vào trong kho gạo kiểm tra một lần. Nói là giả dạng làm thương nhân buôn lương thực, kỳ thực trong kho gạo cũng chỉ có năm sáu túi, còn lại hơn hai mươi túi tất cả đều là bông vải cùng vải dệt.
“Kiểm tra một lần rồi, không vấn đề gì.”
“Đi bẩm báo lại Bạch chủ tử một chút.”
Tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ, hai người đã đi xa. Tiểu nhân trong hộp nhỏ lại lập tức thò đầu ra.
Bởi vì hai người này là phụ trách con thuyền thứ hai, mà con thuyền thứ hai và con thuyền thứ ba rõ ràng có chút khoảng cách. Cho nên mỗi lần hai người báo tình huống ngocthuybđ, đều sẽ sử dụng khinh công bay qua. Mà một màn này vừa đúng rơi vào trong mắt một người phía xa.
•
“Bạch chủ tử, thuộc hạ đã kiểm tra kho hàng một lần rồi, không có vấn đề gì.” Trương Nghị nhìn công tử áo trắng thở dài bẩm báo nói.
Diệp Tùy Trang lại bắt đầu hồi tưởng biểu cảm mới vừa rồi của Bạch Ly, càng nghĩ càng cảm thấy Lưu công tử nói đúng.
“Lưu công tử nhìn chằm chằm vào Bạch Ly, chẳng lẽ là nhận thức hắn?” Lê Tử Ngọc theo tầm mắt của hắn xem qua, đã nhìn không tới bóng dáng của Bạch Ly. Nhưng mà, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác rất quái dị.
Văn Nhân Lưu nhìn hai người cười thần bí, “Có lẽ... Được cho là có quen biết.”
“Tử Ngọc, chẳng lẽ ngươi không biết là người kêu Bạch Ly này nhìn quen mắt?”
Lê Tử Ngọc hơi hơi nhíu mày, “Vừa rồi Bạch Ly gần như là quay lưng về phía chúng ta, ta không có thấy rõ tướng mạo của hắn, nhưng mà, người này quả thật làm cho ta sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, lại thế nào cũng nghĩ không ra.”
Văn Nhân Lưu nghe nói như thế, khóe miệng ý cười càng sâu.
Lê Tử Ngọc nhìn xem kinh ngạc, Bạch Ly đến cùng là loại người nào, nhưng lại làm cho thái tử cảm thấy hứng thú như vậy? Còn có, trong lòng cảm giác quen thuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn đã từng thật sự gặp qua Bạch Ly?
“Tử Ngọc nghĩ không ra liền thôi, dù sao ngươi không có bản lĩnh đã gặp một lần là không quên như ta.” Văn Nhân Lưu tâm tình không sai, khó được trêu tức cười.
Mấy người đang nói đùa, cửa sau bỗng nhiên bị mở ra, một người lặng yên không một tiếng động đi đến.
“Lưu công tử, là Kim sư phụ đã trở lại.” Diệp Tùy Trang lập tức nói.
Văn Nhân Lưu gật gật đầu, “Kim sư phụ bản lĩnh không thể nghi ngờ, một chuyến này sẽ không có người phát hiện. Không biết Kim sư phụ phát hiện cái gì?”
Văn Nhân Lưu vừa hỏi vửa ngẩng đầu nhìn, này vừa thấy cũng không khỏi ngẩn ra. Diệp Tùy Trang cùng Lê Tử Ngọc cũng là một bộ biểu cảm không thể tin được.
Bởi vì vào giờ phút này, trong tay đại hán râu quai nón có mang theo một tiểu nhân, gương mặt bánh bao của tiểu gia hỏa nhìn ba người đối diện, một đôi mắt to đen ngập nước, miệng nhỏ chu lên, bộ dáng cực mất hứng.
Kim sư phụ vốn là một đại hán dáng người cao ngất, tiểu gia hỏa lại như là một cái bánh bao nhỏ, hai người quả thực hình thành một bức tranh đối lập.
Đứa nhỏ thật đáng yêu! Còn đi giày nhỏ khoác áo choàng, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm ba đại nam nhân trước mắt.
Kim sư phụ xấu hổ sờ sờ đầu, giải thích nói: “Vừa rồi nhận thấy được con thuyền thứ nhất có một cao thủ võ công, vì tránh cho phiền toái, ta phải đi theo con thuyền thứ hai để điều tra tình huống, không nghĩ tới phát hiện hắn trốn ở trong thùng gỗ, khụ khụ... Vì tránh hắn để lộ tin tức, thuộc hạ đành phải đem hắn mang theo.”