Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 141 : Bánh Bao Nhỏ làm nũng nhận cha nuôi

Ngày đăng: 15:19 30/04/20


Cơ Thần Tinh mở to đôi mắt ngập nước, chớp chớp nhìn chằm chằm ba đại nam nhân trước mắt. Sự tình giống như có chút không ổn, trước mắt vài người này rõ ràng lợi hại hơn mình. Nhưng mà, vài vị thúc thúc bộ dạng xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ không bắt nạt một đứa nhỏ đáng yêu như hắn?



Thật giận bản thân bị thúc thúc râu xồm phía sau điểm á huyệt, không thể dùng cái miệng khôn khéo của mình nói chút lời êm tai. Hiện tại chẳng khác nào một con búp bê vải, mặc cho những người này dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn.



Cơ Thần Tinh vội vàng vung tay, cẳng chân cũng đá ra hai lần, biểu hiện ra bản thân sinh long hoạt hổ. Truyện được đăng tại



“Này... Trên thuyền của Bạch Ly làm sao có thể có đứa nhỏ như vậy?” Diệp Tùy Trang kinh ngạc hỏi.



“Kim sư phụ, có phải ngươi điểm huyệt đạo của tiểu oa nhi phải không?” Lê Tử Ngọc quan sát một lúc, lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Kim sư phụ liếc mắt một cái.



Kim sư phụ nghẹn lời, “ Nếu... Nếu không điểm hắn á huyệt của hắn, tiểu gia hỏa này kêu ra tiếng làm người khác chạy tới làm sao bây giờ?” Hắn nhưng là trộm, có người nhìn đến bản thân, còn không cho bản thân điểm á huyệt? Lê công tử khi nào thì không thông tình đạt lý như vậy rồi.



Lê Tử Ngọc không muốn nghe hắn giải thích, kéo Bánh Bao Nhỏ từ trong tay đại hán râu xồm ra.



Gần như lúc hắn vừa tiếp Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ lập tức giơ tay ôm lấy hắn, hai cái chân nhỏ cũng quặp chặt người hắn, động tác vô cùng thân thiết làm Lê Tử Ngọc cả người cứng đờ.



Một cục thịt thật mềm!



Gương mặt nhỏ nhắn tròn vo thật khiến người thích, đặc biệt cặp mắt tối đen như mực kia, thật sự làm người ta chỉ muốn cưng chiều. Nhưng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn này thấy thế nào có chút nhìn quen mắt?



Không có nghĩ nhiều, Lê Tử Ngọc hai ngón tay duỗi ra, lập tức giải huyệt đạo cho Bánh Bao Nhỏ.



Bánh Bao Nhỏ được giải huyệt đạo cũng không có méo miệng nỉ non giống như trong tưởng tượng của bọn hắn, ngược lại tò mò xem xét Lê Tử Ngọc đang ôm hắn, mặt mày cong lên, ngọt ngaò nói: “Chào thúc thúc.”



Lê Tử Ngọc hoàn toàn không có sức chống cự, kém chút liền lên tiếng trả lời rồi. Tưởng đến tình hình hiện tại, miệng vừa mới mở ra lại lập tức đóng lại, lập tức quay mặt đi, không nhìn tới gương mặt khả ái của Bánh Bao Nhỏ.



“Lưu công tử, đứa trẻ này vẫn là giao cho ngài xử trí đi.” Lê Tử Ngọc nhẫn tâm đem Bánh Bao Nhỏ để xuống đất, không có cục thịt mềm trong ngực, trong lòng thất lạc.



Ánh mắt của Cơ Thần Tinh dừng ở trên người vị thúc thúc ăn mặc tốt nhất trong đó, nhãn tình sáng lên, nhìn giày đen của mình, chạy vội tới chỗ Văn Nhân Lưu.



Kim sư phụ trong đầu cảnh báo vừa vang, đang muốn một chưởng chụp đi qua, lại bị một cái liếc mắt ngăn cản của Văn Nhân Lưu nên đành thu hồi lòng bàn tay.



Văn Nhân Lưu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa kia, nhìn hắn kết quả muốn làm gì. Ai dự đoán được Bánh Bao Nhỏ chạy thẳng về phía hắn, rồi sau đó ôm hai chân hắn, ngửa đầu xem xét hắn, chớp hai mắt sáng rực như sao, miệng nhỏ vừa vén, kêu ra một tiếng làm ba người kém chút té ngã.



“ Cha nuôi ~” Bánh Bao Nhỏ dùng thanh âm non nớt kêu lên, rồi sau tứ chi cùng sử dụng để trèo lên người Văn Nhân Lưu. Nề hà thế nào cũng đều không thể lên được.Truyện được đăng tại.



Văn Nhân Lưu nhất thời sửng sốt, ánh mắt của Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang nhìn về phía Văn Nhân Lưu cũng trở nên vi diệu.



“Ha ha ha... Tiểu gia hỏa, ngươi vừa rồi bảo ta cái gì, lại kêu một lần nữa xem!” Văn Nhân Lưu cao giọng cười ha hả, xoay người đem tiểu gia hỏa đang cố gắng leo lên người ôm đến trong lòng bản thân.



Ừm... Xúc cảm không sai, lại mập lại mềm, khó trách vừa rồi Tử Ngọc ôm tiểu gia hỏa này đều luyến tiếc buông tay rồi.



“ Cha nuôi!” Cơ Thần Tinh lại giòn tan kêu một lần, hai cánh tay nhỏ liền thuận thế ôm cổ Văn Nhân Lưu, ngay sau đó dán mặt béo phì tới gần hôn bẹp một cái.
Cơ Thần Tinh nghiêm cẩn chống cằm nghĩ nghĩ, có chút rối rắm mà nói: “Ta cũng thật thích cha nuôi, nhưng là ta đi tới nhà cha nuôi, rồi nương ta làm sao bây giờ?”



“Ừm... Không bằng rủ cả nương con đến ở.” Văn Nhân Lưu thuận miệng nói.



“Này chắc chắn không được!” Bánh Bao Nhỏ cực kỳ khẳng định.



“Hả? Vì sao?”



“Bởi vì nương ta trốn không thoát lòng bàn tay của phụ thân... Còn có...” Một câu nói chưa xong, Bánh Bao Nhỏ đã lăn ra ngủ.



Ánh mắt của Văn Nhân Lưu luôn luôn dừng ở trên gương mặt nhỏ nhắn của Cơ Thần Tinh, hồi lâu sau bỗng nhiên cười, giống như lạc vào ảo giác thì thầm một câu, “Bộ dạng thật đúng giống người nọ...”







Thủy Y Họa chỉ huy ba chiếc thuyền một đường hướng đông, luôn luôn chạy đến bến tàu của huyện Lệ. Cũng may huyện Lệ cách hoàng thành của Đông Diệu khá xa, nên có nhiều thời gian để chuẩn bị. Càng làm cho người ta cao hứng chính là,hồ Lân Ba thế nhưng lại thông với cửa biển!



Trên một đường này cũng gặp rất nhiều quan binh chặn đường, nhưng vừa nghe Thủy Y Họa nói là thương nhân buôn lương thảo, lúc kiểm tra khoang thuyền cũng nhìn đến những bao tải đựng gạo, cho nên không có gây khó dễ.



Hiện thời Đông Diệu chiến sự căng thẳng, đúng là lúc cần lương thảo, cho nên Đương Kim Thánh Thượng sớm đã hạ lệnh. Nếu là thương nhân đến Đông Diệu mua bán gạo lương đều sẽ được ưu tiên, mà cũng có rất nhiều thương nhân của Đông Diệu đi tới Lam Đằng mua gạo lương với giá cao. Thủy Y Họa lấy danh nghĩa thương nhân của Lam Đằng nên dọc theo đường đi quả nhiên là xuôi gió xuôi nước.



Ba chiếc thương thuyền đứng ở bến tàu, Thủy Y Họa dùng không ít bạc cho binh lính trông giữ bến tàu, làm cho bọn họ trông giữ. Đám binh lình không duyên cớ được nhiều bạc như thế, cho đi lại là gạo lương, trong lòng miễn bàn nhiều vừa lòng.



Vào huyện Lệ, mọi người lập tức không dấu vết chia làm hai tốp, một tốp đẩy xe đi mua bán gạo lương cùng vải dệt làm bình phong. Một đám người khác lại âm thầm mua vài con thuyền hoa, chờ mấy ngày sau du hồ.



Mà tới ngày đi du hồ, ba chiếc thuyền hoa mãi cho đến trời tối cũng không có rời đi, xem như vậy, chủ nhân thuyền hoa hẳn là muốn ở lại hồ Lân Ba qua đêm. Loại chuyện này trước kia chẳng phải không có, cho nên dân địa phương cũng không có nghi ngờ.



Đợi đến đêm khuya yên tĩnh, trong ba chiếc thuyền hoa lặng yên đi ra mấy chục thủy thủ, vụng trộm lặn xuống đáy hồ Lân Ba. Chỉ trong một lát, người thủy thủ thứ nhất đã ngoi lên mặt nước, trên tay còn cầm một cái bình. Theo sau,các thủy thủ khác cũng liên tiếp nổi trên mặt nước, không có người nào mà trên tay không có ôm bình. Nếu không phải do bọn họ thành thạo kỹ năng bơi, mang theo bình rượu nặng như vậy chắc chắn cần tiêu phí rất nhiều tinh lực.



Hết thảy tiến hành lặng yên không một tiếng động. Bọn thủy thủ mò hơn nửa đêm, mới trên cơ bản vét xong những bình rượu chôn ở đáy hồ.



Ngày kế lúc trời hửng sáng, ba chiếc thuyền hoa liền đi theo một hướng khác ra cửa biển, đợi đến lúc có người đi qua bên hồ, nơi đó sớm không có bóng dáng của thuyền hoa.



Cùng lúc đó, Thủy Y Họa đã mang theo một nhóm người khác trở về thuyền của mình, trong những người này phần lớn là một ít người làm công nhật thuê tại đây, bù lại cho nhóm thủy thủ không có ở trên thuyền. Bởi vì nhân số tương xứng, cho nên không có khiến cho binh lính trông giữ hoài nghi.



Ba chiếc thuyền đứng ở cửa hồ Lân Ba đợi, chờ thuyền hoa xuất hiện, lập tức bắt đầu giao tiếp. Thủy Y Họa cẩn thận tuyển mấy chục người trong nhóm Vũ Sát Vệ thông thạo kỹ năng bơi nhanh chóng chuyển bình rượu đến trên thuyền, mà những người làm công nhật mới thuê lại sang thuyền hoa, quay trở về hồ Lân Ba.



Hết thảy tiến hành không chê vào đâu được.



Đợi đến ba chiếc thuyền ra khỏi biên cảnh nước Đông Diệu, Thủy Y Họa khẩn cấp đập vỡ một cái bình rượu, xem đến bên trong tràn đầy vàng thỏi, nhịn không được cười ha hả.



Cả ba con thuyền tràn đầy bình rượu, số vàng cộng lại đủ để dọa chết người, khà khà!