Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 76 :

Ngày đăng: 15:18 30/04/20


Ngày kế, sứ thần các quốc gia lần lượt cáo từ rời đi. Chuyện bức họa giả bị mất , mọi người trong lòng thật ra thì ai cũng biết , dù sao những

người này đều là có tai mắt , Văn Nhân Lưu cũng không có cố ý phong tỏa

tin tức. Chẳng qua , người Lam Đằng cũng không có nói, bọn họ tự nhiên

cũng sẽ không chủ động mở miệng, cẩn thận thịt dê chưa ăn, lại chọc thêm phiền toái.



Mặc dù thời gian các sứ thần rời đi không thống nhất , nhưng theo lễ

tiết , đều có đại thần đưa tiễn, mà đám người của nước Hỏa Vũ hẳn là từ

thái tử Văn Nhân Lưu tự mình đưa tiễn .



Bởi vì lúc tới hai tay căn bản không có vật gì, cho nên trước khi rời

đi, bức tranh cuộn tròn trên tay Thủy Y họa phá lệ chói mắt . Nữ nhân

này đứng cạnh Viêm Đạm Vương , hai người dung mạo đều là xinh đẹp thượng thừa , ánh mắt nhìn về bên này vốn đã rất nhiều, hơn nữa trên tay nàng

còn cầm một bức họa, mà Văn Nhân Lưu sai người coi chừng bức họa giả mới vừa bị mất , ánh mắt mọi người nhìn lại liền càng nhiều hiếu kỳ.



"Thế nào , thái tử điện hạ có hứng thú với bức họa trên tay ta ?" Nhìn

thấy dòng người quét về phía bức họa trên tay mình , Thủy Y Họa giương

mi lên, hỏi.



Văn Nhân Lưu nghe xong tự nhiên cười một tiếng, lắc đầu một cái, "Bổn

cung không có ý tứ gì khác, vương phi cũng đừng suy nghĩ nhiều."



Vốn còn muốn nói hai câu, nam nhân đang ôm Thủy Y Họa rõ ràng mất hứng, một tay lấy bức họa từ trong tay Thủy Y Họa ra , hướng về phía Văn Nhân Lưu lạnh lùng nói: "Nếu thái tử điện hạ cảm thấy hứng thú, Y Họa để cho hắn nhìn một chút , lại không phải là cái gì quan trọng ."



Nói xong, một tay cởi dải lụa buộc bức họa ra , thả bức họa xuống , là

một bức hoa sen bình thường , nhưng người vẽ kỹ thuật tương đối khá, hoa sen này vẽ trông rất sống động, thật sự là một bức họa khó gặp .



Nho vương Cơ Văn Kỳ từ từ dạo bước tiến lên, hướng Văn Nhân Lưu lúng

túng ôm quyền nói , "Để cho thái tử chê cười, bức họa hoa sen này là ta

trong lúc rảnh rỗi làm, Tam đệ cùng Tam đệ muội sau khi nhìn thấy rất là thích, cho nên ta liền tặng cho bọn họ ."



"Hóa ra là họa tác của Nho vương ... Bổn cung còn tưởng rằng là của họa sĩ nào họa ra ." Văn Nhân Lưu cười khen, lễ độ mà không làm dáng.



"Thái tử khen trật rồi." Cơ Văn Kỳ cười nhạt nói.



"Đã như vậy, Bổn cung cũng không trì hoãn chư vị , hi vọng mấy vị thuận buồm xuôi gió ." Khách sáo mấy câu sau, Văn Nhân Lưu hướng ba người ôm

quyền, coi như tiễn đưa .



Cơ Mộc Ly khinh thường liếc mắt nhìn, vội vàng liền ôm thắt lưng Thủy Y họa đi về phía xe ngựa ,lúc tới cửa xe đột nhiên bế xốc Thủy Y Họa ôm

lên xe ngựa .



Tất cả mọi người sinh hứng thú với Thủy Y Họa hắn đều muốn bóp chết từ trong nôi!



Tất cả nam nhân dáng dấp dễ nhìn đều muốn tiếp nhận hắn khinh thường. Hừ, các ngươi có tuấn mỹ đi nữa , hơn được lão tử sao?



Mọi người trong lòng suy nghĩ : Ban ngày ban mặt , thật là một đôi cẩu nam cẩu nữ!



Đợi đến xe ngựa của Hỏa Vũ càng lúc càng xa, Văn Nhân Lưu nhìn theo ,

trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng , khóe miệng cũng cong lên .



Hắn có một dự cảm mãnh liệt: Sớm muộn có một ngày bọn họ còn có thể gặp mặt lại, mà thời gian này sẽ không quá lâu.







Lúc tới Lam Đằng là hai chiếc xe ngựa, trở về tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nho Vương Cơ Văn Kỳ một mình ngồi một chiếc, mà Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa ngồi chung một chiếc. Lần này Cơ Mộc Ly vui sướng không thôi . Lúc

đi một người cô đơn , hiện tại lại có thể ôm người trong lòng , làm sao

không hưng phấn.



Vì vậy, bên trong xe ngựa xuất hiện hình ảnh để mọi người không khỏi đỏ mặt .



"Cơ Mộc Ly , móng vuốt của huynh để vào đâu đấy ?!"


Cơ Mộc Ly cũng nhận ra Thủy Y Họa đang lqđ đầy hứng thú với việc này,

sau đó hắn cũng bắt đầu nghi ngờ, tên tiểu tử này tuyệt đối đang có vấn

đề !



"Nói đi, trong thời gian gia và Vương phi không có ở đây, tiểu tử ngươi

đã làm chuyện gì không muốn cho người khác biết rồi hả?" Cơ Mộc Ly ôm

đầu vai Thủy Y Họa, bộ dạng hai người rõ ràng là xem kịch vui. Khóe

miệng cười yếu ớt, mang theo ba phần lười biếng, hai phần hài hước. Quả

thật hai người này càng ngày càng giống nhau rồi.



Trước kia chỉ có là một kẻ gian trá, da mặt dày, bây giờ đã thành hai !



Kiếm Thập Nhất âm thầm cắn răng, cúi đầu nói: "Khi nghe thấy tin Gia sắp trở về, thì thuộc hạ lại thấy nhân lực trong phòng bếp không đủ, nên

vừa rồi mới vào trong phòng bếp giúp một tay. Sau đó, lúc biết Gia và

Vương phi đã về, nên đã chạy tới ngay, cho nên không kịp sửa soạn lại."



"Ồ ~ Kiếm Thập Nhất à, ta không ngờ người như ngươi lại thích chạy tới

phòng bếp như vậy sao? Từ lúc nào mà kiếm khách lạnh lùng lại trở thành

người nhiệt tình giúp đỡ người khác như thế vậy ? " Thủy Y Họa lqđ khẽ

cười một tiếng, trong mắt hoàn toàn là sự trêu chọc.



Cơ Mộc Ly chợt nhíu mày, cũng cười theo : "Thật ra thì Thập Nhất là vốn

người nhiệt tình. Y Họa, nàng đúng là oan uổng cho hắn rồi."



Nhìn hai vợ chồng đang kẻ xướng người họa trước mắt, nét mặt Kiếm Thập

Nhất càng ngày càng trở nên cứng ngắc. Thật ra thì hai người này là đang nhàn rỗi không chuyện gì làm, cho nên cố ý lấy hắn ra để trêu đùa chứ

gì? Nếu là Đông Phương Lăng có ở đây, làm sao mà đau khổ, dằn vặt này

đến lượt hắn phải chịu.



"Ngươi còn không mau thành thật khai báo, trong phòng bếp kia có ai mà

lại có thể làm cho tiểu tử nhà ngươi không kịp chạy tới tiếp đãi Gia,

hả?" Một tay Cơ Mộc Ly ôm cả người Thủy Y Họa, một tay khác để lên hai

chân, khỏi phải nói hắn có bao nhiêu tùy tiện.



Thật ra thì mục đích đầu tiên của Cơ Mộc Ly là vì muốn kiếm một chút

việc vui từ tên tiểu tử Kiếm Thập Nhất này; thứ hai lqđ là muốn dạy dỗ

cái tên này một chút, rõ ràng hắn đã cố ý dặn phải luôn luôn theo sát,

một tấc cũng không rời Thủy Y Họa, vậy mà tiểu tử này coi lời hắn thành

gió thổi qua tai. Nếu không phải Thủy Y Họa có võ công, mà bản nhân nàng lại xảo trá, thông minh, thì chuyến đi đến Lam Đằng quốc lần này nhất

định đã phải bị chịu nhiều uất ức.



Mặt Kiếm Thập Nhất cứng ngắc nhưng vẫn không nói lời nào. Trong lúc

không khí giữa mấy người đang căng thẳng, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa

vang lên.



"Vương Gia, Vương phi, lão nô tới đưa cơm."



Người vừa gõ cửa là lão ma ma trong phủ. Bà vừa nghe tin Vương Gia và

Vương phi trở lại, thì vội vàng đi vào phòng bếp cùng những người làm

khác, bận rộn cố gắng làm ra một bàn thức ăn phong phú để mừng chủ tử

trở về. Mặc dù lão ma ma không hiểu vì sao Vương phi lại về cùng Vương

gia.



Chuyện Thủy Y Họa rời đi thì chắc chắn sẽ không thể giấu được những lão

nhân thông minh này trong phủ, cho nên ngay từ đầu Kiếm Thập Nhất đã nói rõ với bọn họ là Vương phi đi ra ngoài làm chuyện riêng lqđ rồi. Mà bây giờ hai người lại cùng một lúc trở về, khó tránh khỏi khiến cho người

ta cảm thấy kỳ quái.



"Tí nữa sẽ hỏi tiểu tử ngươi tiếp." Cơ Mộc Ly liếc mắt nhìn khuôn mặt

lạnh cứng ngắc của Kiếm Thập Nhất, sau đó hướng ngoài cửa nói: "Ma ma

vào đi."