Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 15 : “ ngôi nhà có vấn đề. “
Ngày đăng: 11:09 18/04/20
- - Dậy, dậy đi Hữu ơi….trời sáng rồi.
Duy lay người Hữu dậy mà thằng bạn vẫn ngủ li bì, căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi nước tiểu do vụ ngất xỉu bất ngờ đêm qua của Hữu. Mở hết tất cả các cửa sổ ra cho thoáng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào. Một lát sau thì Hữu cũng cựa mình tỉnh giấc, sau giấc ngủ sâu với bây giờ đang là ban ngày. Chẳng hiểu có phải do tác dụng phụ của thuốc hay không mà mở mắt ra Hữu có phần hơi đơ đơ. Ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt Hữu hỏi Duy:
- - Sáng rồi à, hôm nay nắng sớm thế..?
Duy cười cười rồi đáp:
- - Ừ hôm nay nắng sớm, 10h trưa rồi bố ơi. Dậy đi giặt giũ đồ đạc của mày đi, đêm qua làm mọi người sợ hết cả hồn.
Nghe Duy nói đến chuyện đêm qua Hữu mới sực nhớ lại, chỉ có điều Hữu không còn hoảng loạn như hôm qua nữa, bởi lẽ sau viên thuốc an thần, giờ cũng đã hết hơi men thì tâm trí của Hữu có chút xáo trộn. Nhưng Hữu hỏi Duy:
- - Duy này, mày đã bao giờ nhìn thấy thứ gì kỳ quái...như...như là...ma chưa..?
Duy buộc tấm rèm lại rồi đáp:
- - Chưa, tuy bố tao là thầy cúng, nhà cũng thờ này thờ nọ nhưng chưa bao giờ tao thấy ma quỷ hay thứ gì tương tự như thế cả..?
Hữu xịu giọng xuống:
- - Vậy chắc mày không hiểu cảm giác của tao rồi, đêm...đêm...qua tao đã nhìn thấy ma…..Nó...nó...ở...ngay bên...dưới...sân chỗ giàn gấc ấy.
Duy không muốn tin, nhưng nhìn mặt bạn mình thì không giống với việc Hữu đang nói dối, chưa kể tính của Hữu chẳng bao giờ nó dám đem chuyện ma quỷ ra đùa. Duy hỏi lại:
- - Thế mày nhìn thấy gì..? Nó là cái gì..?
Là con trai của thầy cúng, Duy cũng có nghe bố nói qua một số thứ về ma quỷ, vong hồn. Duy nhớ có lần nghe bố nói:
“ Trong nhà mà thức ăn nhanh hỏng, bốc mùi thiu nhanh hơn bình thường thì chắc chắn nhà đó có vong hoặc âm khí. Còn nếu có mùi thối nhưng không thể nào tìm được mùi đó bắt nguồn từ đâu thì một là nơi đó có chỗ bị yểm, hai là vật dụng trong nhà đã qua sử dụng bởi người chết, hoặc giường, tủ gỗ nhà đó được làm từ quan tài. “
Có vẻ không liên quan lắm nhưng đột nhiên Duy lại có liên kết đến những sự việc đã xảy ra. Đang mải nghĩ, không chú ý nên Duy vô tình đụng vào một người nào đó đi ngược chiều, giọng con gái vang lên:
- - Ui da, anh đi không nhìn à..? Tránh rồi mà cứ đâm vào người ta.
Duy cuống cuồng xin lỗi:
- - Ơ, thôi chết….cho...cho mình xin lỗi….bạn có sao không..?
Nhìn lại thì đó không phải là một mà là hai cô gái, hai cô gái mặc đồng phục học sinh cấp 3. Nhìn kỹ lại Duy cả hai cô gái đều lùi lại, Duy nghe thấy họ nói mặc dù họ đã cố nói thì thầm:
- - Hình như là người thuê nhà bên cạnh nhà mình chị ạ.
Cô gái còn lại nhìn nhìn Duy rồi kéo tay cô em:
- - Đi...đi thôi….đừng nói chuyện gì cả.
Cả hai người lướt nhanh qua Duy như chưa từng đụng vào nhau, Duy không hiểu thái độ của họ tại sao lại như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng, nhìn cách tránh né khi mà họ biết Duy là người thuê nhà ở ngay cạnh nhà họ thì Duy càng khẳng định đúng như lời Hữu nói trước đây:
“ Ngôi nhà này có vấn đề hay sao mà cho thuê rẻ thế. “