Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 28 : Thầy tốt - thầy xấu

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


- - Ụ...ụ….Em xin phép một chút.



Nhi chạy vội vào nhà vệ sinh khi đang dùng bữa trưa với Quân, vẻ mặt Nhi khá xanh xao. Một lát sau Nhi quay lại, Quân hỏi:



- - Em lại ốm à.? Nhìn sắc mặt của em không tốt….Lát anh mua thuốc cho em uống nhé.



Nhi xua tay, cô nhìn Quân sau đó nhìn sang xung quanh, cô khẽ nói thì thầm:



- - Hình...hình...như em...có thai rồi hay sao ấy.?



Quân đứng bật dậy:



- - Thật hả…? Em có tha…...i…..?



Như sực nhớ ra xung quanh còn có người khác nên Quân dừng lại, nhưng vẻ mặt của Quân không giấu nổi sự vui sướng, đôi mắt long lanh ánh nên niềm vui, Quân nắm tay Nhi hỏi vội vàng:



- - Em có chắc không..? Nếu mà đúng thì thật sự là chuyện quá tốt...Anh phải gọi ngay cho mẹ để thông báo mới được.



Nói là làm, Quân toan rút điện thoại ra gọi thì Nhi ngăn lại:




Mẹ Duy hạ điện thoại xuống, cũng đúng, hàng năm bố Duy đều đi một chuyến dài ngày, nhanh thì 2-3 tuần mà lâu có khi lên đến cả 2 tháng. Công việc mang ý nghĩa rất lớn đối với ông, đi tìm hài cốt liệt sĩ nơi rừng sâu thăm thẳm. Càng về sau những chuyến đi càng gian nan hơn bởi phải đi vào những khu rừng nguyên sinh không bóng người, mỗi chuyến đi như vậy đoàn thường phải nhờ đến sự giúp đỡ của đồng bảo thiểu số sinh sống tại bản địa dẫn đường. Mỗi lần trở về Duy nhìn bố rất thương bởi mái tóc ngày càng bạc do sương gió, rừng thiêng nước độc, gương mặt gầy rộc bởi hành trình dài ngày. Nhưng ông không bao giờ than vãn, ngược lại ông coi đó là niềm vui, niềm hạnh phúc bởi sẽ có những người thân nhận lại được hài cốt của con cháu mình, sẽ có những linh hồn được siêu thoát nơi hoang vu, lạnh lẽo.



Đối với Duy, ông là một tấm gương sáng để noi theo. Có thể xã hội còn những kẻ lợi dụng tâm linh đi lừa đảo, do vậy mọi người có quan niệm xấu về nghề thầy cúng, thầy bói, điển hình như Tùng. Nghĩ đến Tùng, Duy nhớ lại cái hôm còn ở Hải Dương, thái độ của Tùng tất nhiên Duy hiểu. Bởi mẹ Tùng mất cách đây 3 năm, câu chuyện Duy được nghe chính Tùng kể lại. Bà quá mê tín, mê tín đến nỗi thầy phán cái gì bà cũng nghe và tin theo. Bố Tùng đi lao động nước ngoài, gửi về bao nhiêu tiền mẹ Tùng nướng hết cho một bà thầy cúng. Mụ thầy cúng đến nhà xem phong thủy rồi chỉ vào cái cầu thang mụ nói cầu thang kết thúc ở cửa Tử, nếu không nhanh đục đi làm lại ắt gia chủ sẽ có tang. Nhà cửa đang yên lành, bỗng dưng mẹ Tùng nghe theo lời thầy thuê thợ về đục đẽo, sửa lại cầu thang, chuyển luôn ban thờ theo ý thầy.



Tốn không biết bao nhiêu tiền của mỗi lần mụ ta bày ra cúng bái, giải hạn, giải sao, làm bùa làm phép…...Mà khốn nạn ở chỗ, trong họ có ông bác bị ung thư, làm xong cái cầu thang thì ông ấy mất. Mụ thầy ngồi nhâm nhi cốc rượu nói với mẹ Tùng:



- - Ít ra cũng tránh được cái hạn, vận số người ta chưa đến lúc tận, nhưng vì gánh hạn cho nhà cô nên phải đi sớm. May cho nhà cô làm xong kịp thời, không thì người chết còn chưa biết là ai đâu.



Mẹ Tùng nghe xong vái mụ như tế sao, sau vụ đó mẹ Tùng lại càng tin vào bà thầy cúng hơn. Mấy tháng sau chẳng hiểu thế nào mụ ta lại lừa vay được của mẹ Tùng 300tr. Kết quả, mụ biến mất không một lời trăn trối, không một câu từ biệt. Tiền nong vay mượn khắp nơi, tiền bố Tùng gửi về mấy năm đi lao động vất vả xứ người bị đốt sạch vào mụ thầy cúng.



Chủ nợ đến đòi tiền, mọi người chửi bới, dèm pha…..Một buổi sáng thức dậy, Tùng không thấy mẹ đâu thì gọi khắp nhà, cửa phòng bên trong khóa, gọi không ai thưa…...Khi cánh cửa bị phá tan, bản lề bung ra, bên trong mẹ Tùng đã uống thuốc chuột tự tử chết từ bao giờ, toàn thân bà thâm tím, nhiều chỗ máu tụ đen xì. Mắt mở trợn trừng hướng lên trần nhà, miệng bà vẫn còn rỉ ra những giọt máu tươi chưa kịp đông. Không chịu nổi áp lực, lo lắng sợ hãi vì chủ nợ mẹ Tùng đã chọn cái chết đầy tức tưởi. Bố Tùng trở về thì ngôi nhà chỉ còn một màu tang thương trong tiếng kèn đám ma, bên ngoài chủ nợ mặc cho xác người phụ nữ cả tin nằm trong quan tài vẫn họ vẫn chửi rủa. Mọi chuyện vỡ lở ra số tiền mà mẹ Tùng chung làm ăn với mụ thầy bói còn nhiều hơn thế mấy lần, cả ngôi nhà cũng đã đem cầm cố ngân hàng.



Từ đó Tùng luôn luôn căm thù những trò mê tín dị đoan, ngày mới quen Duy ban đầu Tùng không biết bố Duy làm nghề thầy cúng. Chơi lâu quý nhau nên dần dà Tùng cũng bỏ qua bởi Duy là Duy còn bố Duy là ông ấy. Cho đến cái hôm Duy nói chuyện về tâm linh, ma quỷ thì Tùng đã phản ứng gay gắt. Quá khứ, định kiến với cái nghề thầy cúng khiến cho Tùng không còn tin tâm linh hay ma quỷ gì nữa. Trong suy nghĩ của Tùng, tất cả chỉ là chiêu trò lừa đảo.



Đã 6 ngày trôi qua, kể từ hôm ba thằng tạm biệt nhau ở Hải Dương, chưa thấy có chuyện gì cả, hàng ngày Duy vẫn nhắn tin nói chuyện với Hữu. Hữu cũng không gặp phải điều gì bất thường, còn Tùng không nhắn lại. Gọi điện cho bố mẹ Phước thì hai bác nói Tùng nó có lên đây thăm Phước, nhưng chỉ ở lại 1 ngày sau đó ra về. Phước vẫn hôn mê bất tỉnh chưa có dấu hiệu hồi phục. Bât ngờ điện thoại Duy có chuông, số này là số lạ, bấm nghe, Duy hỏi:



- - Alo, ai đấy…?