Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 29 : Trò đùa nghịch của vong thai
Ngày đăng: 11:09 18/04/20
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- - Tao, tao Hữu đây….Duy ơi, có chuyện này không ổn rồi...Thằng Tùng, thằng Tùng….nó...nó….
Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng giọng Hữu nói như sắp đứt hơi, Duy hỏi gặng:
- - Làm sao, thằng Tùng làm sao..?
Hữu tiếp:
- - Không biết, nó đi đâu ấy…..Tao gọi điện đến số máy bàn của nhà nó hôm nay, bố nó nghe xong tao bảo cho cháu gặp Tùng thì bố nó bảo Tùng nó không có nhà, nó bảo lên trường từ 2 ngày trước rồi. Tao lo lắm, hay là…..hay là….nó xảy ra chuyện gì rồi hả Duy ơi.
Duy vội đi lên tầng tránh cho mẹ nghe thấy, bởi sau vụ tai nạn của Phước mẹ Duy rất lo lắng khi con mình không có ở nhà, Bố mẹ nào cũng vậy thôi, nhân dịp trường còn đang nghỉ Duy trở về nhà cũng khiến cho bà yên tâm hơn phần nào. Biết tính mẹ nên Duy cũng không dám kể chuyện gì, những ngày qua Duy đều cố gọi cho bố nhưng kết quả cũng giống như mẹ mình. Điện thoại của ông luôn trong tình trạng không liên lạc được, mà giờ mới nhớ, trong rừng thì làm gì có điện để mà sạc điện thoại. Cục gạch trâu pin thì cũng chỉ độ được 1 tuần, đóng cửa phòng lại Duy đáp:
- - Đừng vội lo lắng, cứ bình tĩnh đã. Thế mày có hỏi được bố nó thêm gì không..?
Hữu nói:
- - Không, bố nó hỏi tao không ở chung với nó hay sao mà lại gọi điện hỏi thì tao trả lời là khoa cháu ngày mai mới phải lên trường. Xong tao cúp máy luôn, trường nghỉ 2 tuần cơ mà, với lại chẳng phải đã bảo nhau không quay lại ngôi nhà đó nữa, thằng này nó đang nghĩ gì vậy.
Duy suy nghĩ một lát rồi bảo Hữu:
- - Tao….tao phải quay lại ngôi nhà đó.
Hữu gào lên:
- - Mày điên à, ngôi nhà đó có ma đấy….Mày quay lại làm gì, tao nhớ rồi, đúng cái hôm đấy tao đã nhìn thấy nó. Mà hình như tao còn muốn nhảy xuống từ trên sân thượng, ánh mắt….ánh mắt của nó cứ như đang gọi tao vậy…...Không, tao thà chết chứ không quay lại đó đâu. Mà có khi tao còn nghỉ học luôn, không học nữa. Ma quỷ không đùa được đâu, nó muốn giết hết chúng ta đấy…..Đừng quay lại đó, nghe tao đi.
Cánh cửa đóng sầm lại khiến Duy giật mình, Duy hét thật to:
- - Tùng…..mày ở đâu….Lên tiếng đi….Tao biết mày đang ở trong nhà….Tùng.
Sau tiếng gọi của Duy, bóng đèn trong nhà bỗng trở nên lập lòe, lúc bật lúc tắt.
“ Cạch..cạch...cạch…”
Bất chợt Duy nghe thấy trên tầng có tiếng động như ai vừa mở cửa. Nén lại nỗi sợ, Duy chạy thục mạng lên tầng 2, cửa phòng của Duy và Hữu vẫn đang đóng. Bên ngoài hành lang điện bật không sáng. Nhưng trên tầng 3 đang có tiếng cười:
“ Hi….hi...hi…”
“ Trên….đây….nè….tìm...con...đi..”
“ Hi….hi...hi…”
Tiếp đó là tiếng bước chân chạy rầm rầm trên tầng 3, có người, có người đang ở trong nhà. Duy bật đèn điện thoại rồi chạy lên trên, miệng vẫn gào to:
- - Tùng, trả lời tao đi….Tùng..
Lên tầng 3 Duy không thấy ai cả, nhưng thoáng có một cái bóng vừa vụt qua ở lối lên sân thượng. Cái bóng đó lao đi rất nhanh, như một phản xạ tự nhiên Duy tiếp tục lao theo cái bóng. Trên sân thượng lúc này gió thổi vù vù, không khí bỗng trở nên lạnh toát. Duy nhìn thấy đang đứng giữa sân thượng không ai khác chính là Tùng. Nhưng có lẽ người đó chỉ mang hình dạng của Tùng, còn bên trong là “ nó “, trong không trung tiếng cười lại vang lên:
“ Hi...hi...hi..”
“ Tìm...được...rồi….tìm….được….rồi…”