Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 31 : “ Vong Nhập “

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Nhìn Tùng đang thất thần toát mồ hôi lạnh, Duy hỏi tiếp:



- - Thế mày thực sự không nhớ gì hai ngày vừa qua à..?



Tùng ấp úng trả lời:



- - Tao….tao không nhớ….rõ….Cái gì cũng...mơ...hồ…



Cả hai cùng dạo một vòng quanh ngôi nhà, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có cái nhà kho là mở toang, không biết nó mở từ bao giờ nhưng đêm qua trời tối, lại đang vội nên Duy không chú ý. Nhìn vào trong nhà kho Duy và Tùng phát hiện một số đồ đạc cũ chưa kịp dọn lần trước cũng bị lục lọi, bới tung lên. Trên nền xi măng vương vãi một vài thỏi son, đồ trang điểm mà chủ trước để lại, mấy thứ nhỏ nhỏ này lần trước dọn kho cả bọn thống nhất vun lại một góc bởi nó không tốn nhiều diện tích, và cần dọn những thứ cồng kềnh trước. Duy hỏi:



- - Mày có lục đồ trong nhà kho không..?



Tùng lắc đầu:



- - Không, tao lấy mấy thứ ở đây làm cái gì. Nhưng tao nhớ rõ ràng hôm lên đây tao có kiểm tra cửa nẻo đàng hoàng. Tao chắc chắn là nhà kho có khóa ngoài.



Duy kéo tay Tùng đi lên trên tầng 3, khi cánh cửa phòng của Tùng được mở ra, mọi thứ bên trong khiến cho cả hai người giật mình. Đồ đạc bên trong phòng bị đảo lộn, trên tường là những hình vẽ nghuệch ngoạc giống như trẻ con viết bậy. Chăn gối bị xe tung, bông gòn bên trong tung tóe khắp nơi. Sàn nhà có những hình vẽ kỳ dị, khó hiểu bằng son môi. Nhìn kỹ những hình vẽ đó Duy thấy nó giống như vẽ một đứa trẻ con với đủ mọi hình thù. Cánh cửa phòng của mình mở ra mà nhìn bên trong Tùng không nói lên được lời nào. Mọi chuyện với Tùng càng lúc càng khó hiểu, căn phòng đang xảy ra chuyện gì thế này..?



Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất đó là đợi Duy giải thích, quay trở lại phòng Duy ở tầng 2. Con búp bê kỳ quái kia vẫn đang nằm ở trên giường, miệng nó được tô màu son đỏ lòe loẹt trùng với loại son ở trong phòng của Tùng. Duy bắt đầu nói:



- - Tao biết mày sẽ không tin, nhưng mày cũng không thể giải thích được vì sao phải không..? Để tao nói, đó là vì mày đã bị một hồn ma ở đây nhập vào trong hai ngày vừa qua. Hai ngày qua chỉ có một mình mày ở trong ngôi nhà này mà thôi, chính mày đã lục lọi nhà kho lấy những thứ đó đem lên phòng rồi tô vẽ khắp tường, tất nhiên là không phải do mày chủ đích làm vậy. Chỉ là lúc đó mày làm gì chính mày còn không nhận thức được mà thôi. Mày chỉ nhớ được lúc pha mỳ tôm cho nên đến đêm qua mày vẫn nghĩ vẫn chỉ là trong ngày 25. Thực tế 7h tối qua tao mới đến đây, bát mỳ mày pha đã thiu thối từ hai ngày trước. Lý do tao gọi cho mày nhưng mày không nghe mà chuông vẫn đổ đó là vì mày cắm sạc điện thoại trong phòng đã 2 ngày, mày mở máy ra mà xem đi, có đúng những tin nhắn, những cuộc gọi của tao là từ hôm qua không..? Nếu mày vẫn cho rằng hôm nay mới là ngày 26 thì tại sao tin nhắn của tao lại gửi đến vào lúc trưa, mà bây giờ mới chỉ là buổi sáng, rồi những cuộc gọi nhỡ tầm 4-5h chiều điện thoại vẫn lưu. Biết khó tin nhưng đây là sự thật, còn nữa tối hôm qua mày còn định nhảy từ trên sân thượng xuống. Con búp bê đó không phải tao đưa cho mày mà chính mày đã ôm nó suốt thời gian mày ở đây một mình.



Tùng nghe Duy lý giải những điều đầu tiên thì còn thấy hợp lý, nhưng Duy nói tối qua Tùng định nhảy lầu tự tử thì Tùng không tin, Tùng đáp:



- - Không thể nào, làm sao tao lại muốn nhảy từ trên sân thượng xuống được, chuyện này tao không tin.
- - Không được….Tao đã nói thế….mà…



Tùng ngắt lời:



- - Thứ nhất tao không phải thằng bỏ bạn lúc hoạn nạn, thứ hai tao không muốn về nhà và tao cũng hết tiền rồi, cuối cùng là tao vẫn chưa tin….lắm….



“ Hi...hi...hi…’’



“ Hi...hi...hi…”



Tùng chưa nói hết câu thì trên giường con búp bê bỗng phát ra tiếng cười khanh khách. Tùng hét lên thất thanh:



- - Á…..á……



Duy hỏi:



- - Mày làm sao đấy…? “ Nó “ lại nhập vào mày à..?



Tùng run run ngón tay chỉ lên trên giường, mặt tái mét:



- - Nó….nó…..con búp...búp...bê….nó vừa….đảo mắt….nhìn….tao...Tao….tin...rồi…..tin...rồi.



Duy quay lại nhưng không thấy con búp bê có hiện tượng gì lạ cả, trừ cái miệng nhoẻn cười đỏ lòm do tô son cùng đôi mắt đen nhánh, nó vẫn nằm đó bất động…..Chỉ có Tùng lúc này đang sợ đến không nói lên thành lời.