Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 32 : Bắt đầu...

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Lấy cho Tùng cốc nước, bây giờ đã là giữa trưa nhưng Tùng vẫn đổ mồ hôi lạnh, đặt cốc nước xuống bàn Duy nói:



- - Này, uống đi.



Tùng không nhìn cốc nước mà liếc sang phía ghế đối diện nơi con búp bê đang ngồi, Tùng lắp bắp hỏi:



- - Mày...mày không sợ...nó à…? Thề với mày là lúc nãy nó đảo mắt sang nhìn tao rồi phát ra tiếng cười. Mà sao mày cứ đem nó đi theo vậy..?



Duy cầm con búp bê lên rồi đáp:



- - Tao cũng chẳng biết nữa, nhưng qua một đêm bây giờ tao không còn thấy nó đáng sợ nữa. Hơn nữa tao cũng đã hứa sẽ giúp nó, mà giờ con búp bê này là vật duy nhất để liên kết với nó. Tất nhiên là tao phải đem theo bên mình rồi. Nếu mày sợ thì về nhà đi.



Tùng ấp úng:



- - Không...không...mà sợ..thì có...sợ nhưng tao..vẫn...vẫn ở lại. Đúng là điên mà, sau một đêm quan niệm của tao hoàn toàn thay đổi. Bảo sao người ta nói, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Giờ chỉ nhìn con búp bê thôi tao cũng thấy ám ảnh. Mà này, thế mày định giúp nó như thế nào..? Mà giúp cái gì nữa chứ..?




- - Duy này, tự nhiên tao thấy mày khác hẳn khi làm việc gì liên quan đến tâm linh thì phải. Không còn là thằng Duy ít nói, hiền lành như mọi khi nữa. Nãy giờ những điều mày nói ra nó có gì lạ lắm……



Duy mỉm cười:



- - Tao cũng không biết, nhưng trước bố tao hỏi tao có muốn theo nghề thầy cúng của ông không vì ông cũng nói tao có căn quả gì gì đó. Nhưng tao nói không, ông cũng chỉ cười rồi bảo là có Duyên thì muốn tránh cũng không được….Nhưng dù sao Duyên gì đi chăng nữa con người tao vẫn vậy, đã giúp ai thì đó có là ma đi nữa tao cũng vẫn sẽ cố gắng. Nếu đúng là Duyên như bố tao nói thì đây chính là lý do mà tao với mày ở đây, ngay lúc này.



Tùng gật đầu đồng ý, Tùng hỏi:



- - Nhưng mày định bắt đầu từ đâu..? Chúng ta đâu có manh mối gì..?



Duy xòe tay ra một vật khiến cho Tùng thảng thốt, Duy nói:



- - Đã nói tất cả đều có Duyên mà…..Chúng ta sẽ bắt đầu từ cái này...