Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 35 : Manh mối đầu tiên

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


3h chiều tại quán cà phê Ban Mai, Duy và Tùng có mặt trước khi bà An đến vì quãng đường từ ngôi nhà ba tầng ra quán cà phê là gần hơn. Vẫn còn chút lo lắng Tùng hỏi:



— Này, mày định thuê ngôi nhà này thêm 6 tháng nữa thật à..? Điên quá, rồi thì tiền đâu trả bà ấy.?



Duy cười:



— Ban nãy nói chuyện khi nhắc đến việc thuê nhà tao thấy bà ấy mừng lắm. Mày đừng có lo, ngôi nhà này bây giờ ngoài chúng ta ra chẳng ai dám thuê đâu. Vậy nên tung miếng mồi nhử là bà ấy cắn câu ngay. Còn tiền đâu nhất thiết là phải đưa ngay, trong khi chúng ta còn gửi bà ấy tận 6 tháng tiền nhà. Cứ gia hạn thêm rồi bảo đưa sau, cùng lắm là trả trước tiền nhà tháng này là được. Đó chỉ là lý do để mình tìm hiểu vấn đề, mày cứ ngồi yên ghi âm cuộc nói chuyện lại là được.



Đang nói Duy bỗng ngắt lời vì phía bên ngoài bà An đang xách túi đi vào trong. Duy làm dấu:



— Suỵt, bà ấy đến rồi...Đừng có nói gì linh tinh liên quan đến ma quỷ, kể cả việc thằng Phước bị tai nạn cũng chỉ bảo do nó vô ý nghe điện thoại khi tham gia giao thông.



Tùng gật đầu lia lịa, bà An nhìn thấy Duy vẫy tay thì tươi cười đi nhanh lại bàn, bà An nói:



— Đấy, thanh niên là phải thức thời. Nhà tốt lại tiện việc học hành như thế thuê là chuẩn lắm rồi đấy. Đừng có nghe thiên hạ nó đồn linh tinh.



Duy chớp ngay cơ hội:



— Đồn gì hả cô..!?



Bà An biết mình vừa nhỡ mồm nên chữa cháy:



— À không, ý cô là bọn hàng xóm nó ghen ăn tức ở nói xấu chủ nhà ấy mà. Xóm đó chúng nó ghét cô lắm. Thôi gác chuyện đó sang 1 bên, thế cháu cháu bảo muốn làm hợp đồng mới thuê nhà dài hạn hơn hả. Đây cô chuẩn bị kỹ rồi đây, chỉ việc ký vào rồi đóng tiền cọc là ok.



Bà An lấy trong túi xách ra một túi toàn giấy tờ. Vừa tìm bà ra vừa nói:



— Trong này đựng cả hợp đồng cũ, nếu làm hợp đồng mới thì lát xé cái cũ đi là xong.



Duy dường như đã thấy được điều mình cần, Duy hỏi:



— Sao tập giấy gì mà dày thế hả cô.!?
— Đây em đây, em nhớ hôm nay là ngày đóng lãi rồi. Em đang chạy đi có chút việc lát em qua chị luôn. Tiền đây rồi, khổ lắm….Cùng cảnh cho vay mà chị cứ làm như em không biết gì...Thế nhá..!!



Cho giấy tờ vào lại trong túi, bà An vội vàng:



— Thế hôm nào xong hợp đồng mới cô gọi mày ra quán này ký nhé. Giờ cô phải đi có chút chuyện…



Nói xong bà An bỏ đi luôn, ngồi lại quán cà phê, thấy Tùng nãy giờ vẫn đang nặn óc nghĩ xem cái chỗ đó quen ở đâu. Duy đứng dậy nói:



— Thì ra là vậy, đúng là mọi chuyện đều phải có nguyên nhân của nó. Có muốn trốn tránh cũng không được. Nhưng tại sao đang đi đúng hướng mà mình lại cảm thấy bất an, nóng ruột thế này…..Sắp xảy ra chuyện gì chăng…??



Tùng thắc mắc:



— Mày đang nói nhảm cái gì vậy..!?



Duy thở dài sau đó khẽ đáp:



— Nãy mày hỏi tao có thấy địa danh vừa nãy quen thuộc không phải không..!?



Tùng gật đầu:



— Ừ, lúc mày đọc xong tao thấy quen lắm.



Duy trả lời:



— Tất nhiên là quen rồi, bởi tất cả chúng ta đã từng đến đó. Đó chính là quê của thằng Hữu, năm ngoái chẳng phải chúng ta đã về xã Bắc Sơn, về nhà thằng Hữu chơi rồi đi thăm quan đền Gióng hay sao…!? Còn một chi tiết quan trọng nữa, mày biết vì sao tao lại chụp lại tờ photo chứng minh thư ban nãy không..!?



Tất nhiên là Tùng không biết, Tùng lắc đầu chờ thằng bạn thân trả lời. Mở màn hình điện thoại, Duy nhìn vào tấm ảnh chụp ban nãy sau đó trả lời:



— Đó là vì………