Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 42 : Lời chỉ dẫn của cao tăng
Ngày đăng: 11:10 18/04/20
Duy quay lại, đó là một vị cao tăng với ánh mắt ấm áp, bộ râu trắng muốt mặc áo nâu sòng, đôi mắt của vị cao tăng như nhìn được thấu tâm can suy nghĩ của người khác, hơi bối rối Duy ấp úng cúi đầu rồi đáp:
- - Con chào sư thầy, cho con xin lỗi vì đã làm kinh động đến cửa chùa.
Vị cao tăng mỉm cười hiền dịu, ông khẽ cúi đầu chào lại rồi nói:
- - Cảnh chùa thanh tịnh, nhà chùa rất vui mừng khi các phật tử có lòng thành đến đây thưởng ngoạn, có gì đâu mà cậu phải xin lỗi. Bần tăng chính là trụ trì của chùa Bồ Đề, thấy cậu ưu tư, mang đầy phiền muộn chưa có lời giải đáp nên nhà chùa quá bộ đến hỏi thăm, hi vọng không làm phiền cậu vãn cảnh.
Duy tròn mắt khi vị cao tăng giới thiệu mình là trụ trì của chùa Bồ Đề, thật quá sức tưởng tượng khi mà Duy lại được gặp sư thầy trụ trì như thế này. Nhưng Duy cũng chưa biết phải bắt đầu từ đâu, đang bối rối thì Duy được sư trụ trì gỡ nút thắt bằng một câu hỏi đầy kinh ngạc:
- - Cậu đang ưu phiền bởi đồ vật trong balo kia có phải không.?
Duy như hiểu ra được vấn đề, Duy đáp:
- - Dạ vâng, đúng rồi….Nhưng sao thầy biết trong balo của con có thứ gì..?
Vị cao tăng mỉm cười:
- - Nhà chùa không hề biết trong đó là thứ gì, nhưng nhà chùa cảm nhận được một chút âm khí vương vấn ở nơi đó. Cậu đang đứng trước cây Bồ Đề, một loại cây quý tượng trưng cho Đức Phật. Bởi vậy âm khí phát ra từ chiếc balo của cậu tuy nhỏ nhưng cũng sẽ khiến cho nhà chùa cảm thấy hơi bất an. Nhà chùa tìm đến đây thấy cậu tâm sáng như gương, có lòng thiện nên biết cậu không phải người xấu. Đôi mắt của cậu nói rằng cậu đang gặp phải vấn đề chưa có lời giải, công với phần âm khí nơi chiếc balo cậu đeo, nhà chùa mới mạn phép hỏi cậu, xem cậu có cần giúp đỡ gì hay không..? A di đà phật.
Quả không hổ danh sư thầy trụ trì mà mọi người ai cũng đồn đại, chỉ nhìn qua thôi nhưng vị cao tăng đã nắm được nguồn gốc của vấn đề. Duy mừng lắm, bởi đúng như vợ anh Thiện nói, tìm đến cửa chùa biết đâu sẽ làm được điều gì đó. Cuộc gặp gỡ như một nhân duyên được sắp đặt từ trước, mỗi bước chân của Duy có lẽ là để dẫn đến ngôi chùa Bồ Đề. Vị cao tăng bước chậm rãi đến bàn đá rồi xòe tay ra hiệu cho Duy ngồi xuống, ông nói:
- - Mọi chuyện trên đời tất cả đều có cách giải quyết, nhưng quan trọng tâm chúng ta phải tịnh, có như vậy mới nghĩ được thông suốt. Đau - khổ - buồn - vui là những cảm xúc tất yếu của con người, nỗi đau thể xác có thể lành lại theo thời gian nhưng nỗi đau về tinh thần lại theo ta đến suốt cả cuộc đời. Có nhà chùa ở đây cậu hãy giãi bày tất cả. Nhà chùa xin được lắng nghe tâm tư của cậu.
- - Ok, mà mày biết phải làm gì rồi à..?
Duy trả lời:
- - Ừ, nhưng sợ hai người sẽ hơi lâu đấy.
Hữu hắng giọng ra điều không vừa ý:
- - E hèm, sao lại là 2 người, bộ tụi mày lợi dụng tao xong rồi đá đít phải không..? Nên nhớ nhà đó là tao cũng góp tiền thuê đấy nhé.
Duy nhìn Hữu lòng đầy cảm ơn:
- - Nói...nói vậy là mày cũng sẽ quay về đó cùng với bọn tao..?
Hữu cười:
- - Chứ còn sao nữa, đi về thôi nào….Hôm nay vui quá là vui.
Ba cậu thanh niên khoác vai nhau đi xuống rồi khuất dần theo những bậc thang lên xuống của chùa. Vị cao tăng đang nói chuyện với một vài người có ý định xây sửa lại những hạng mục còn dang dở, ông hướng đôi mắt dõi theo ba người rồi khẽ nói:
- - A di đà phật, hi vọng mọi chuyện không quá muộn