Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 43 : Cái hũ bốc mùi

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Cạch “



- - Vào nhà đi. - Duy mở cửa rồi bảo với hai người bạn.



Hữu và Tùng đứng ngoài hiên lưỡng lự đùn đẩy nhau. Bởi dù sao thì ngôi nhà cũng khiến cho hai thằng có chút gì đó thấy hơi rờn rợn. Duy tiếp:



- - Nhanh lên rồi tao bàn việc còn làm. Lúc nãy trên xe đông người nói không tiện. Việc cấp bách, chúng ta có lẽ phải lật tung cả ngôi nhà này lên đấy.



Ngồi xuống ghế phòng khách Hữu và Tùng chăm chú nghe Duy nói:



- - Sư thầy trụ trì chùa Bồ Bề có chỉ điểm cho chúng ta như này. Linh hồn của đứa bé không thể rời khỏi đây quá xa là do thân xác của nó bị một vật kim loại đâm xuyên qua. Điều đó khiến linh hồn của nó càng ngày càng yếu, nói nôm na nếu tiếp tục như thế nó sẽ tan biến, không bao giờ có thể siêu sinh được nữa. Bởi vậy việc chúng ta cần làm bây giờ chính là tìm được phần thi thể đó, sau khi tìm được tao sẽ mang đến chùa nhờ sư thầy giúp đỡ.



Tùng ngước nhìn ngôi nhà một lượt rồi tỏ vẻ ngán ngẩm:



- - Ngôi nhà này có 3 tầng, chưa kể nhà kho, sân vườn….Liệu rằng chúng ta có tìm được xác của đứa bé không..? Đã vậy còn chi tiết bị kim loại đâm xuyên qua, khó quá mày ơi.



Duy gật đầu đồng ý, nhưng Duy nói thêm:



- - Thế nên tao mới nói chúng ta cần phải cố gắng hết sức tìm mọi ngóc ngách. Khó nhưng phải cố thôi, hi vọng sẽ có một báo hiệu gì đó.



Hữu quả quyết:



- - Nếu vậy thì bắt tay vào tìm ngay đi, còn đợi gì nữa. Vì ngôi nhà này rộng nên chúng ta cần xác định tìm chỗ nào phải chắc chỗ đó. Tập trung nhau lại tìm xong rồi mới di chuyển đến địa điểm khác.



Duy tiếp:



- - Điều mà chúng ta cần quan tâm nhất đó chính là chi tiết cái bình sứ, trong giấc mơ tao nhìn thấy cô gái đó bỏ thai nhi vào một cái bình, nhưng không rõ cô ta đem cái bình đi đâu. Vì linh hồn đưa bé chỉ có thể ở trong ngôi nhà này nên có thể khẳng định cái bình đó vẫn đang nằm tại một nơi nào trong khuôn viên của ngôi nhà. Vậy hãy tập trung vào tất cả những vật dụng bằng sứ có thể đựng được một hài nhi mới sinh.



Tùng nghe Duy nói mà lạnh người, không tin nổi lại có một người mẹ ác nhân đến vậy. Con mới đẻ ra đã đem đi vứt bỏ, không những thế mà còn là đem đi giấu để không ai phát hiện ra. Tùng không dám tưởng tượng nếu mình mà tìm được cái bình sứ đó Tùng có dám mở ra không nữa. Thật kinh dị, đáng sợ…..Hữu khoanh vùng nơi cần tìm đầu tiên chính là nhà kho. Hữu nói:



- - Nhà kho là nơi chúng ta cần xem xét đầu tiên vì trong đó để khá nhiều đồ vật cũ. Lần trước những đồ cồng kềnh bọn mình đã đem đi vứt rồi, không có ai đem gì như bình sứ vứt đi phải không..?
Duy nuốt nước bọt, tất nhiên là con người thì ai trong hoàn cảnh này cũng đều phải thấy sợ. Hơi run run, Duy tiến lại gần cái bình, vừa đặt tay lên trên nắp bình toan vặn thì.



“ Phụp “



Đèn điện bỗng dưng tắt ngóm, xung quanh chỉ còn bóng tối đen như mực. Không khí lạnh lẽo hơn khi mà Hữu hét toáng lên:



- - Á…..á……….á…



Tùng run giọng nói:



- - Hình...hình...như là….mất...mất điện.



Cơ mà nhìn qua cửa sổ thì nhà hàng xóm vẫn có ánh đèn, bây giờ mới chỉ có gần 8h tối. Duy cố gắng lấy bình tĩnh bảo hai thằng bạn:



- - Soi đèn ra chỗ ổn áp xem có bị nhảy không...Mấy hôm nọ cũng bị thế đấy.



Hai thằng Hữu và Tùng lò dò đi cùng nhau đến chỗ cái Lioa, quả đúng là nó bị nhảy thật.



“ Tách “



Sau khi được bật lại, đèn điện lại sáng như thường, đó là do nhà thì ba tầng nhưng hiện nay đèn trong nhà được bật hết công suất, tất cả các bóng. Cái ổn áp xem chừng hơi nhỏ, nhà trong ngõ, gần đây dân quanh chỗ này có khi nhà nào cũng sắm đồ điện thành thử ra tầm cao điểm 6-8h tối dùng điện nhiều nó hay bị nhảy áp. Duy bảo hai thằng bạn lên trên tầng tắt điện đi nhưng không thằng nào dám đi.



Tất cả đang vừa run vừa sợ chăm chú nhìn vào cái hũ bí hiểm, Duy lấy hết can đảm ra sức vặn cái nắp bình. Chiếc bình mở ra lập tức một mùi khó ngửi tỏa khắp tầng 1 của ngôi nhà, mùi thum thủm, chua ỉnh lâu ngày. Duy vội bịt mũi vì sắp không thể chịu được, cố gắng nhìn vào trong Duy thốt lên:



- - Đây là hũ chao để lâu bị hỏng rồi, thối quá thể….Mày lôi ra cái gì thế hả Hữu.



Nghe xong Hữu và Tùng nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, Hữu lắp bắp:



- - Ơ...thế...không...phải à…? Chao….chao là cái gì hả mày…?