Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 8 : Tiếng khóc vọng trong gió
Ngày đăng: 11:09 18/04/20
1 năm sau……
- - Sếp, sếp xem rồi duyệt cho em bản kế hoạch này nhé….hi hi.
Cô nhân viên đặt tập tài liệu lên bàn của Nhi, Nhi mỉm cười, cô cầm lên xem qua rồi trả lời:
- - Gọi chị xưng em là được rồi, sếp này sếp nọ nghe buồn cười lắm. Em để đấy lát chị xem sau nha, cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi.
Cô nhân viện nọ cúi đầu cảm ơn rồi quay về bàn làm việc, cô ta huých tay một đồng nghiệp nam thủ thỉ:
- - Chị Nhi vừa xinh đẹp, vừa trẻ trung, lại còn thông minh nữa….Chẳng trách mà chưa đầy 2 năm đã lên chức trưởng phòng. Giỏi quá anh nhỉ..?
Người đàn ông quay lại nhìn Nhi đang ngồi bên trong phòng làm việc qua tấm kính trong suốt, anh ta nhếch mép:
- - Ừ thì cũng giỏi, nhưng quan hệ cũng rộng lắm. Chức trưởng phòng đó em có biết trước ai ngồi đó không..?
Cô gái tò mò hỏi lại:
- - Ai vậy ạ..?
Người đàn ông khẽ đáp:
- - Em mới vào làm không lâu nên không biết, chính là phó giám đốc công ty mình đó. Mà phó giám đốc là ai..? Là người yêu mà có khi là chồng sắp cưới của trưởng phòng nhà ta chứ ai. Công nhận là trong hai năm gần đây cả hai con người này thăng tiến một cách đáng sợ.
“ Bộp “
Người đàn ông đang nói bỗng giật mình bởi có người vừa vỗ vai từ phía đằng sau:
Bà chủ nhà mặt mũi lấm lét nhìn ra bên ngoài trời rồi đáp:
- - Ơ….ừ, mà không cô có ô rồi….Thôi, thôi cô về đây, có gì cứ gọi cho cô là được.
Như bị ma đuổi, bà chủ nhà bước vội ra bên ngoài mặc dù chưa bật ô. Duy quay lại nói với ba người bạn:
- - Êu, 2tr5 một tháng mà nhà đầy đủ tiện nghi, lại còn rộng rãi ba tầng….Cũng gần trường mình nữa, ngon quá tụi bay nhỉ..?
Vũ bạn học của Duy gật gù, nhưng vẫn thăc mắc:
- - Sao nhà đẹp mà rẻ thế này lại không ai thuê nhỉ, nhìn này, tuy đồ đạc còn mới nhưng phủ bụi thành lớp. Chắc cũng lâu không ai quét dọn hay sao ấy..?
Duy tặc lưỡi:
- - Thằng này, mày không nghe thấy cô ấy bảo nhà này trước của anh trai cô ấy từ Đức về ở, nhưng ở được 2 tháng lại đi ngay còn gì, chắc tại trước đòi giá cao nên không ai thuê, ế quá nên giờ cho chúng mình thuê đấy. Thôi lo quét dọn đi, đi lên tầng xem phòng ốc thế nào đi tụi bay.
“ Ùng….Ùng….Oàng..”
Tiếng sấm nổ vang cả một góc trời, phía trước cửa nhà là cái sân xi măng rải rác những chiếc lá của giàn gấc bị gió thổi rụng xuống.
“ Hu….hu….hu….hu….”
“ Hu….hu...hu….hu…”
Tiếng gió lùa vào những cánh cửa sổ đang hập ra hập vào của cái nhà kho bỏ trống nghe như tiếng khóc ai oán từ nơi xa xôi, âm u dưới lòng đất vọng lên…