Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 9 : Âm khí
Ngày đăng: 11:09 18/04/20
7h tối, Nhi có mặt tại nhà Quân, với kinh nghiệm trước đây từng ra mắt bố mẹ Thắng nên cho dù đây là lần đầu tiên gặp mẹ Quân thì Nhi cũng không lấy làm bối rối. Ngược lại cô còn tỏ ra rất tự tin, đúng với hình mẫu một người phụ nữ năng động trong thời đại mới. Cầm trên tay hộp quà bên trong một chiếc khăn bằng vải lụa rất đẹp, món quà do chính tay Nhi lựa chọn. Ban đầu Nhi tính mua một thứ gì đó giá trị hơn, nhưng suy nghĩ lại gia đình của Quân về vật chất cơ bản là không thiếu. Tuy không phải đại gia giàu có nhưng kinh tế của Quân là cực kỳ ổn định. Nhi cũng được biết bố của Quân mất sớm, mẹ Quân một mình ở vậy nuôi con cho đến tận bây giờ. Đối với những người mẹ như này cái họ cần không phải là vật chất, mà chính là tình cảm. Trời đang vào thu, nếu như tặng một chiếc khăn để bà quàng cổ sẽ ấm áp hơn nhiều. Ban nãy Quân còn lo Nhi mua đồ đắt tiền sẽ bị mẹ nói hoang phí, nhưng nhìn thấy món quà Quân cũng ưng ý lắm. Bởi Quân biết mẹ mình cũng sẽ thích món quà giản dị thế này.
Cánh cửa được mở ra, Quân nói:
- - Em vào nhà đi, chắc mẹ đang dưới bếp chuẩn bị cơm đó. Để anh gọi mẹ.
Nhi đáp:
- - Không cần đâu anh, để em đi xuống bếp chào mẹ rồi phụ mẹ luôn.
Quân gật đầu ra vẻ hài lòng trước cách ứng xử khéo léo của vợ chưa cưới. Nhưng chẳng hiểu sao vừa đặt chân vào bên trong nhà Nhi bỗng có cảm giác hơi khó chịu. Cơ thể cảm thấy hơi nóng, một chút khó thở mặc dù nhà của Quân rất thoáng đãng và sạch sẽ. Mọi thứ đều được bố trí một cách hợp lý giữa các vật dụng. Mùi trầm hương thoang thoảng tạo cho ngôi nhà một sự ấm áp. Quân đóng cửa lại rồi dẫn Nhi xuống dưới phòng bếp, mẹ Quân, bà Tâm đang bày biện những món ăn mà bà mới nấu xong lên trên bàn. Quân chào mẹ:
- - Mẹ ơi, con về rồi….Mẹ xem con dẫn ai về này.
Bà Tâm rửa vội cái tay rồi vội vã quay lại cười mừng rỡ:
- - Về rồi hả con, người yêu à không vợ sắp cưới đây hả..? Chào cháu nhé, cô là mẹ thằng Quân, nghe nó kể về cháu nhiều lắm mà mãi hôm nay mới dẫn về nhà ra mắt mẹ. Đã vậy còn cầu hôn xong rồi mới để bà già này gặp nữa chứ...Ngồi, ngồi đi cháu.
Mẹ của Quân rất hồ hởi khi đón tiếp bạn gái của Quân, Nhi khẽ nói:
- - Dạ, con chào bác...Bác thông cảm cho con nhé, tại thời gian vừa rồi con mới lên chức thành ra công việc hơi nhiều, hôm nay con mới đến thăm bác được. Dạ, đây là cái khăn lụa con mua tặng bác, anh Quân có kể hôm nào bác cũng dậy sớm, thời tiết lạnh rồi bác nhớ giữ gìn sức khỏe.
Trên đường về Nhi hỏi Quân:
- - Mẹ anh sao thế, hình như bác không thích em thì phải..? Lúc nãy ra về em chào mà bác không được vui.
Quân ban nãy do ở bên ngoài đợi Nhi nên không rõ, Quân nói:
- - Chắc mẹ đang bận dọn dẹp ấy mà, chứ anh thấy lúc ăn cơm mẹ chẳng gắp thức ăn cho em mấy lần còn gì. Mẹ chỉ gắp thức ăn cho mỗi anh thôi đấy, em đừng lo.
Nhi thở dài hi vọng điều Quân nói là sự thật, nhưng có một chuyện đó là sau khi ra khỏi nhà của Quân thì Nhi đã thấy dễ chịu và thoải mái hơn hẳn, không hiểu tại sao ban nãy Nhi lại thấy bất an. Nghĩ bụng chắc là do tâm trạng hôm nay không được tốt thành ra nghĩ ngợi hơi nhiều. Nhìn đồng hồ mới gần 9h tối, Quân cười lém lỉnh:
- - Hãy con sớm, hay anh lên nhà em chút nhé….?
Nhi hiểu ý bèn đáp:
- - Thôi, chung cư gần 9h là họ cũng đi ngủ rồi. Đến khách sạn anh nhé.!?
Sau khi con trai chở người yêu về, bà Tâm một mình đi lên phòng thờ, bà quỳ dưới tấm đệm tròn, hai tay chắp trước ngực, mắt khẽ nhắm lại, tiếng kinh phật đang phát ra từ chiếc máy thu âm nhỏ đặt trên mặt bàn, mùi trầm hương phảng phất theo những làn khói trắng đang nhẹ nhàng lan tỏa khắp gian phòng. Bà Tâm đã quỳ ở đó 20 phút đồng hồ, bất ngờ bà Tâm đứng dậy cúi lạy Quan Thế m Bồ Tát rồi bước ra bên ngoài miệng lẩm bẩm:
- - Không được rồi….Có gì đó không ổn thì phải..!? Tại sao lúc nó bước ra khỏi phòng thờ mình lại nhìn thấy bao quanh nó có một vầng khói đen lúc hiện lúc mất. Chắc mai phải lên chùa nhờ sư thầy cho lời khuyên mới được. Từ lúc nhìn thấy mình lại thấy bất an, tâm không thể tịnh….