Ngô Gia Kiều Thê

Chương 1 : Xán xán

Ngày đăng: 13:27 30/04/20


Editor: Kye



Beta: Tiểu Huân



Khương Lệnh Uyển mở mắt ra, nặn nặn cánh tay trắng mịn như củ sen của mình, theo bản năng nhíu nhíu mày lại.



Nữ hài xinh xắn nho nhỏ, khoảng tầm bốn tuổi, mặc một thân váy hồng điểm thêm vài bông hoa anh đào trên áo, trên đầu là hai búi tóc nhỏ nhắn

tinh xảo, dưới tóc mái là một đôi mắt to và sáng, trước ngực rũ xuống

mấy bím tóc tinh tế, đuôi bím tóc có gắn thêm một ít châu hoa rực rỡ, ăn mặc tương đối xinh đẹp.



Nhìn liền có cảm giác phấn điêu ngọc mài, trong sáng đáng yêu, thế nhưng giờ phút này nữ hài lại đang nhíu chặt lông mày, thật sự là có chút

không phù hợp với độ tuổi của nàng.



Đào ma ma cẩn thận bưng một bát canh đi vào, nhìn thấy dáng vẻ ấy của

Khương Lênh Uyển, cười khanh khách nói: “Lục tiểu thư ăn đường chưng tô

lạc”



*Đường chưng tô lạc: đường chưng phô mai ( để vậy cho nó phù hợp với truyện thôi ạ)



Quả nhiên, sau khi nghe được bốn chữ “đường chưng tô lạc”, khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của Khương Lệnh Uyển nhất thời liền lộ ra nụ cười.

Từ trên chiếc giường gỗ lê được khắc lên những Hán tự vô cùng tinh xảo,

nàng lưu loát ngồi dậy, nhìn Đào ma ma đem cái bát có khảm hoa văn màu

bạc đặt lên chiếc bàn ở giữa giường.



Trong chiếc bát tràn đầy màu trắng của đường chưng tô lạc.



Phía trên điểm xuyết một ít đậu đỏ, nho khô cùng hạch đào được nghiền

nát, mềm mềm trắng trắng hồng hồng xanh xanh, nhìn cực kì hấp dẫn. Đường chưng tô lạc đông lại như mỡ, lành lạnh ngon miệng, thích hợp dùng nhất vào những ngày mùa hè.



Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển mới chỉ được có bốn tuổi, lập tức cầm

lấy muỗng bạc chuẩn bị đút cho nàng. Khương Lệnh Uyển lại lắc đầu, cầm

lấy cái muỗng từ trong tay Đào ma ma, tự mình bắt đầu ăn. Tuy rằng giờ

đây nàng còn nhỏ, nhưng khí lực cầm ăn vẫn có. Đương chưng tô lạc hương

vị ngọt thơm lan tràn trong miệng, cùng với đậu đỏ ngọt thanh và nho khô chua ngọt, vị ngọt mát lạnh, nhất thời làm Khương Lệnh Uyển thèm ăn nhỏ dãi.



Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển ăn đến vui vẻ, lúc này mới lộ ra tươi cười.



Hiện nay là giữa tháng sáu, bên ngoài nóng bức không chịu nổi, Khương

Lệnh Uyển xưa nay được nuông chiều từ bé, ngày đông sợ lạnh, ngày hè sợ

nóng, cả người được nâng niu yêu quý vô cùng. Ngoại trừ cảm giác thời

tiết thay đổi bên ngoài thân thể nên Khương Lệnh Uyển không thích hai

mùa đông hạ, thì còn bởi vì những nguyên nhân khác như------ ngày đông
Khương Lệnh Uyển thấy Khương Bách Nghiêu, lập tức ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha.”



Khương Bách Nghiêu trời sinh khí chất nho nhã ngọc thụ lâm phong, bây

giờ cũng đã thành thân được mấy năm, tất nhiên là càng hêm mấy phần

trầm ổn, khuôn mặt ngày càng có mị lực, Khương Lệnh Uyển nghĩ, ngày sau

mình trưởng thành, có thể trỗ mã thành một nữ tử dung mạo vô song

như vậy, không thể không kể đến công của cha mẹ. Khương Bách Nghiêu ôm

lấy nữ nhi, ngồi xuống bên cạnh thê tử, bàn tay to nặn nặn cánh tay nhỏ mềm mềm nộn nộn của nữ nhi, đánh giá tinh tế một phen nói:: “ Xán Xán

của chúng ta thật xinh đẹp.”



Khương Lệnh Uyển trong lòng không ngừng kêu khổ, cánh tay nhỏ bị nặn đến gắt gao.



Cũng bởi vì vị phụ thân này của nàng mà làm hại mĩ quan từ nhỏ

của nàng đã bị ảnh hưởng, cứ cho rằng cô nương gia phải béo trắng mới đẹp. Có điều may mắn là nàng hiểu ra không muộn, bằng không chắc

nàng sẽ hối hận muốn chết. Có điều hiện nay nàng chỉ là một tiểu nữ oa

thôi. Tiểu nữ oa phải béo trắng mới đáng yêu, ngược lại quá gầy nhìn rất xấu. Cho nên trở lại năm bốn tuổi, Khương Lệnh Uyển quyết định, ở tuổi

này cứ ăn uống thật tốt, sau này trưởng thành sẽ không thể ăn uống tùy

tiện như vậy nữa.



Khương Lệnh Uyển duỗi bàn tay nhỏ, cầm một khối bánh quế đường nhân củ sen ở trong đĩa lên bắt đầu ăn.



Chu thị nhìn quai hàm nữ nhi phình lên, dáng dấp nho nhỏ cực kì đáng

yêu, lúc này mới nhớ đến điều gì, hỏi Khương Bách Nghiêu: “Quốc công gia vừa mới lúc sáng đã phải vội vã ra ngoài, chẳng lẽ có đại sự gì?”



Khương Bách Nghiêu thu lại nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Buổi sáng hôm nay, Vinh vương phi mất.”



Chu thị vừa nghe, liền than thở một tiếng, Vinh vương phi này xác thật

là triền miên trên giường bệnh đã lâu. Tuy nói Vệ Quốc Công phủ cùng

Vinh vương phủ lui tới không nhiều, nhưng bất kể nói như thế nào, Vinh

vương phi cũng coi như biểu tẩu của nàng. Chu thị mày liễu cau lại, đau

lòng nói: “Vinh thế tử thế nhưng mới có mười bốn tuổi, nhỏ như thế đã

không còn nương, đúng là một hài tử đáng thương.”



Khương Lệnh Uyển đang ăn bánh quế đường nhân củ sen đột nhiên ngừng lại, một mặt bánh bao nhỏ cũng cứng đờ.



Nàng không thể không để ý đến sự tình của vinh vương phủ.



Bởi vì Vinh vương phủ là nhà chồng kiếp trước của nàng.



Mà Vinh Vương thế tử đáng thương trong miệng mẫu thân nàng cũng không

phải ai khác, chính là phu quân kiếp trước của nàng----Lục Tông.