Ngô Gia Kiều Thê
Chương 2 : Rể hiền
Ngày đăng: 13:27 30/04/20
Editor: Kye
Beta: Tiểu Huân
Lại nói đến Lục Tông cũng xem như là biểu ca nàng, chỉ là không quá thân cận mà thôi.
Vinh vương phủ cho đến nay, theo lý thuyết thì cũng chỉ là thân phận
vương hầu, ở Tấn thành cũng có địa vị cao nhất định. Chỉ là ở Tấn thành
ai cũng biết, năm đó Vinh Vương được coi như là người có thể có thể
ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhất, chẳng qua sau này Tiên hoàng lại lập
Tam hoàng tử, chính là Thừa Đức Đế bây giờ lên làm Thái tử. Sau này Thừa Đức Đế lên ngôi, mặt ngoài tuy rằng cũng không làm khó xử Vinh Vương,
nhưng người có mắt đều nhận thấy---- hoàng thượng chính là không ưa
Vinh Vương phủ.
Cho nên Vinh vương phủ cũng không đông đúc như các vương phủ khác trong Tấn thành, đúng ra, ngay cả với những gia đình bình thường cũng
càng thêm quạnh quẽ, làm việc cũng biết điều hơn.
Mà kiếp trước, nàng căn bản là không thích Lục Tông.
Lục Tông so với nàng lớn hơn sáu tuổi, cũng ổn trọng hơn rất nhiều.
Nhưng Khương Lệnh Uyển lại cảm thấy, Lục Tông người này lạnh như băng,
quá mức ít nói, coi như là có phong thái thanh phong nhã nguyệt, nhưng
cũng là một người không dễ thân cận.
Nếu không phải ngày ấy ma xui quỷ khiến, nàng bị hắn cứu, hai người có
tiếp xúc da thịt, nàng cũng sẽ không nghĩ tới mình lại gả cho hắn.
Nếu như bình tĩnh lại mà xem xét, Lục Tông cũng là nam tử tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, phóng tầm mắt ra toàn bộ Tấn thành cũng không tìm
được ai tuấn tú như hắn. Khương Lệnh Uyển là một người nông cạn, lúc
trước nếu không bởi vì khuôn mặt này của Lục Tông, nàng cũng sẽ không
miễn cưỡng đáp ứng cuộc hôn sự này.
Ngay cả sau khi thành thân, Lục Tông đối với nàng đúng là rất tốt.
Điều này khiến cho nàng có thêm nhận thức mới đối với Lục Tông. Mà
hắn lại rất dung túng nàng, nàng tự nhiên cũng có chút thị sủng sinh
kiêu, thường hay làm một ít chuyện hồ đồ, bây giờ nghĩ lại, nếu như
không phải bởi vì người kia là Lục Tông, e là nàng không biết đã bị hưu biết bao nhiêu lần. Thậm chí là trong năm năm nàng gả cho hắn, nàng
lại không thể sinh cho hắn một đứa con.
Lục Tông tuy sủng nàng, nhưng nhớ tới một số việc, nàng vẫn là có chút oán Lục Tông.
Ở Đại Chu, nữ tử lấy thân thể tinh tế thướt tha làm chuẩn mực của cái
đẹp, ở kiếp trước, sau khi nàng lớn lên, vẫn luôn kiềm chế ăn uống,
hiểu được dù là bản thân trời sinh quyến rũ, gia tộc cũng rất là giàu có, bằng không sẽ lãng phí sự ban ân này của ông trời. Chỉ là nàng từ nhỏ đã rất thích ăn, thích ăn nhất là những thứ đồ ngọt dễ gây béo phì kia, nhưng vì để duy trì vóc dáng yểu điệu nên nàng không dám ăn
nhiều. Mỗi lần ăn một chút bánh ngọt, đã cảm thấy vô cùng tội lỗi, chỉ có thể đi ra ngoài vận động một phen.
Sau khi gả cho Lục Tông, hai người tất nhiên sẽ cùng nhau dùng bữa.
Khương Bách Nghiêu đối với chất nữ Khương Lệnh Đề này cũng không có
thành kiến gì. Khương Lệnh Đề này tuy là thứ nữ, nhưng lại cực kỳ thành
thật an phận, nghĩ đến việc ngày ấy bất quá cũng là do tiểu hài tử trong lúc chơi đùa không cẩn thận thôi, dù sao Khương Lệnh Đề hại Xán Xán
cũng không chiếm được tiện nghi gì. Khương Bách Nghiêu ôm lấy thân thể
mềm mại của thê tử, hôn một cái lên đôi môi đỏ bừng của nàng, trong
lòng lại có chút ngứa, trầm giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng
ta vẫn là nên sớm nghỉ ngơi chút. Nếu nàng còn không mệt, vậy chúng ta…”
Thấy đôi mắt của Khương Bách Nghiêu càng trở nên sâu thẳm, mặt Chu thị
đỏ lên, lúc này liền đánh lên ngực của hắn mấy cái, nhìn Khương Bách
Nghiêu vừa thẹn thùng vừa giận, nũng nịu thầm nói: “ Cả ngày đều không
biết kiềm chế.”
Khương Bách Nghiêu cười cười, cái đánh này của thê tử đối với mình là lời ca tụng.
Mắt phượng nhắm lại, bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào. Khương
Bách Nghiêu đang chuẩn bị ôm tức phụ đi ngủ, nhất thời mặt mày nhíu
lại, tay vén trướng màn, nhìn thấy nha hoàn gác đêm đang đứng bên
ngoài liền hỏi: “Làm sao?”
“Quốc Công gia, là...là Lục tiểu thư đến đây.”
Xán Xán?
Lời này vừa dứt, Khương Bách Nghiêu liền nhìn thấy nữ nhi mặc một thân
xiêm y tơ tằm màu hồng phấn điểm xuyết vài bông hoa lan, chân ngắn nho
nhỏ hướng chạy về phía giường, khuê nữ trắng trẻo mũm mĩm, xinh đẹp
như tuyết, tay nhỏ như ngọc. Khương Bách Nghiêu buông thê tử ra, đứng
dậy vén màn lên tiến đến phía trước, đem khuê nữ nhỏ nhắn ôm lên đùi, hôn một cái ở lên trán khuê nữ. Sau mới cúi đầu nhìn đối diện vào
đôi mắt lúng liếng của khuê nữ, ôn nhu nói: “Xán Xán gặp ác mộng sao?”
Khương Lệnh Uyển muộn như vậy cũng không muốn tới quấy rối cuộc sống phu thê về đêm của cha mẹ, nhưng nhìn thấy phụ thân mẫu thân y phục chỉnh
tề, nhất thời thở phào nhẹ nhõm--- cuối cùng cũng coi như không đánh gãy chuyện tốt của hai người.
Nàng nhớ đến trước đây khi còn là Vinh Vương phi, ở trên giường nhỏ lăn qua lăn lại, thực sự khó mà dừng lại.
Nàng hiểu được cha xưa nay thương nàng, liền nỗ lực lợi dụng khuôn mặt
bánh bao đáng yêu của chính mình, tay thịt trắng trắng nộn nộn như ngó
sen ôm lấy cổ cha, nhíu mày, âm thanh mềm nhũn nói: “Cha, nữ nhi...Nữ
nhi cảm thấy Vinh thế tử quá đáng thương. Thời điểm lần tới khi cha đến
Vinh Vương phủ, mang theo nữ nhi đi cùng, có được hay không?”
Hôm nay mẫu thân Lục Tông không còn, Lục Tông mới chỉ là thiếu niên mười tuổi, trong lòng khẳng định rất khó vượt qua. Tuy rằng bây giờ nàng trở lại thời điểm lúc mình bốn tuổi, nhưng trong lòng của nàng, Lục Tông
vẫn là phu quân của nàng, là người thân mật khắng khít với nàng
nhất.
Phu quân này nàng dùng rất thuận tay, kiếp này đương nhiên cũng không có ý định thay đổi phu quân.