Ngô Gia Kiều Thê

Chương 104 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Mira, Kye



Beta: Mira



Lục Tông mặc một thân áo bào màu xanh ngọc đơn giản sạch sẽ, chân mày lạnh nhạt, lúc này lại có vẻ ôn hòa dị thường, một đôi mắt cứ lẳng lặng nhìn nàng như thế. Lời này vừa dứt, không chỉ Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, mà ngay cả hai nha hoàn phía sau nàng cũng không nhịn được đỏ mặt. Mà phản ứng đầu tiên của Khương Lệnh Uyển là thẹn thùng, sau đó trong lòng lại vui mừng, thầm nghĩ Lục Tông này từ lúc nào lại biết dỗ ngọt cô nương nhà người ta như thế.



Nàng ngượng ngùng, thoáng cúi đầu, khóa miệng cong cong, trong lòng lầm bầm một câu: “không biết xấu hổ.”



Kim Kết và Sơn Trà đều rất biết thức thời. Tuy nói tiểu thư nhà các nàng và Vinh Thế tử còn chưa thành thân, nhưng đã định thân, ở một khía cạnh nào đó vẫn có thể sắp xếp được. Hai người kiếm cớ rời đi, chờ đợi ở một chòi nghỉ mát cách đó không xa.



Lúc này Khương Lệnh Uyển mới giương mắt nhìn Lục Tông một chút.



Thấy lỗ tai hắn hơi đỏ, liền hiểu da mặt hắn còn chưa dày đến mức đó. Xưa nay da mặt nam nhân thường rất dày. Chỉ là những năm này Lục Tông ở quân doanh, không có tiếp xúc nhiều với các cônương, cho nên mới học tập được một chút mà thôi. Sau này hắn cứ đến nhà nàng luyện tập, nàng mắng hắn không biết xấu hổ, hắn liền ôm nàng cọ cọ, hỏi nàng có thích không.



Lục Tông biết xem mặt đoán ý, thấy khóe môi nàng mỉm cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn cầm lấy tay nàng. Tay tiểu cô nương tất nhiên nhỏ hơn tay đại nam nhân như Lục Tông rất nhiều, hắn cúi đầu, đặt tay nàng trong lòng bàn tay của mình, cảm thấy dường như rất thú vị. Khương Lệnh Uyển nhìn tay nàng, liền nhớ tới ngày ấy ở trên nóc nhà, ngón tay nàng nắm… Kỳ thật nàng không hiểu, Lục Tông là người nho nhã lịch sự, sao thứ kia lại dữ tợn như thế. Kiếp trước, lúc đầu nàng thẹn thùng không dám nhìn, nhưng sau đó chuyện phòng the nhiều hơn, tất nhiên không muốn nhìn cũng khó. Lần đầu tiên, nàng giật mình, cuối cùng cũng rõ ràng tại sao đêm động phòng hoa chúc lại đau như vậy. To nhỏ xa cách, rõ ràng không xứng đôi, làm sao nhét vào a…



Nàng nhanh nhanh giật tay lại, nói: “Lão thái thái và nương đều ở đây, muội phải trở về.”



Lục Tông lại nắm lại lần nữa, ấp ủ một lát, mới hỏi: “Còn giận ta?”



Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, lắc lắc đầu. Kỳ thực chuyện nam nữ, cũng không nói đến chuyện tức giận hay không. Hồi đó nàng cảm thấy là Lục Tông dụ dỗ nàng, nhưng trong lòng nàng quan tâm đến hắn, tự nhiên không đành lòng nhìn hắn khó chịu như vậy, nghĩ thế, chính là tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống, đem tất cả sai lầm, đẩy lên người hắn mà thôi. Nhưng nàng cũng lo lắng, nàng không rụt rè như thế, trong lòng Lục Tông có xem nhẹ nàng hay không. Có lẽ điều sau mới là vấn đề nàng quan tâm nhất.




nói đến mức này, Khương Lệnh Uyển tất nhiên đã biết thanh niên trong miệng vị tiểu thư này là ai —— ngoại trừ Tiết Vanh, nàng thực sự không nghĩ ra được người thứ hai.



Khương Lệnh Uyển khẽ vuốt cằm, biết là hoa đào cả Tiết Vanh đưa tới, nói: “Người cô nương nói hẳn là biểu ca Tiết Vanh của ta, công tử Trung Dũng Hầu phủ…”



Ánh mắt nàng chợt sáng lên, nghĩ rõ ràng cái gì: “Lần trước biểu ca ta một mình rời khỏi phủ, được mộtcô nương có lòng tốt tiện đường đưa về, chẳng lẽ chính là cô nương sao?”



Bích y tiểu thư gật đầu: “Đúng nha.” Nàng lại lẩm bẩm nói: “Có điều sau này ta cũng chưa từng gặp lại hắn, thì ra là công tử Trung Dũng Hầu phủ.” Nàng suy nghĩ một chút, liền cầm lấy phát quan* bằng bạch ngọc đưa tới: “Nếu tiểu thư là biểu muội của vị công tử kia, vậy làm phiền tiểu thư trả lại vật này cho hắn. Đồ của hắn rơi ở chỗ ta đã lâu, nhưng Tấn thành lớn như vậy, ta cũng không biết đi chỗ nào tìm hắn.”



*phát quan: cái cài đầu hình tròn của nam tử hồi xưa ấy, các nàng coi phim cổ trang nhiều chắc biết nhỉ.



Khương Lệnh Uyển nhìn phát quan trong tay nàng, liền nhận ra thứ đồ này quả thật là của Tiết Vanh, lúc này mới nhận lấy, nói: “Ta thay mặt biểu ca cảm ơn ngươi.”



Bích y tiểu thư lắc đầu, khẽ cười, gò má ẩn hiện như hai trái nho nhỏ, nói: “không cần khách khí như thế.” Sau lại nói: “Vậy thì không quấy rầy tiểu thư nữa, hiện tại ta có việc phải đi.”



Khương Lệnh Uyển “Ân” một tiếng, đưa phát quan trong tay cho Kim Kết bảo quản, sau đó lại nhìn bóng lưng của bích y tiểu thư đã đi xa kia, đăm chiêu nhíu mày.



Sau một khắc, Khương Lệnh Uyển lập tức rõ ràng, vì sao nàng nhìn nàng ấy lại quen mắt như vậy.



Vị tiểu thư này, không phải cháu ruột của Thái phó của Thái tử, cũng chính là thê tử kiếp trước của Tiết Vanh, Chân Diệu hay sao?