Ngô Gia Kiều Thê
Chương 106 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Edit: Tiểu Huân
Beta: Twins
Kim Kết lo lắng chủ tử nhà mình sẽ cảm thấy lạnh, liền cầm một chiếc thảm lông đi vào. Nàng vừa vào nhà liền nhìn thấy Lục Tông đứng ngay trước mắt, hắn đang ngẩn người, nàng định nói chuyện, Lục Tông liền giơ tay ra hiệu, Kim Kết nhanh chóng im lặng, thức thời lùi ra.
Lục Tông đi tới, ngồi bên cạnh nàng. Thấy nàng nhắm mắt ngủ yên, giống như đang mơ một giấc mơ rất đẹp.
hắn giơ tay xoa nhẹ gương mặt nàng, tiểu cô nương kẽ run mi mắt, lập tức tỉnh lại, đôi mắt ướt nhẹp, mông lung nhìn thẳng hắn, sững sờ trong chốc lát, sau đó mới mở miệng nói: “Sốt đã hạ, ngự y nói sẽkhông ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ là cơ thể có chút suy kiệt, sau này phải chú ý tĩnh dưỡng.” Người vừa mới tỉnh nên giọng của nàng đặc biệt mềm mại, khàn khàn ngọt ngọt, vô cùng dễ nghe.
Lục Tông “Ừm” một tiếng, vẻ mặt không thay đổi nói: “Huynh nghe quản gia nói rồi.”
Khương Lệnh Uyển vẫn chưa tỉnh ngủ, nhất thời có chút ngơ ngác, lại thấy vẻ mặt uể oải của hẳn, cũng hiểu mấy ngày nay hắn phải bôn ba bên ngoài, sợ là không có chút nào rảnh rỗi. Nàng hơi nhíu mày, lo lắng nói: “Huynh đột nhiên trở về như vậy, hoàng thượng có trách tội không?”
Lục Tông nói: “Đừng lo lắng.”
Khương Lệnh Uyển lúc này mới yên tâm. Cũng đúng, Lục Tông bán mạng vì hoàng gia nếu như Vinh vương đang trên bờ vực sinh tử mà hắn lại không thể trở về gặp mặt cha mình, Thừa Đức đế nếu như còn trách tội, như vậy thật quá không có tình người.
Ngồi trên ghế ngủ có chút không thoải mái, Khương Lệnh Uyển là một người chưa bao giờ để bản thân phải chịu khổ, hôm nay cũng là lần đầu tiên. Thân thể nàng vô cùng yểu điệu mảnh mai, chỉ nằm mộtlát mà eo đã có hơi nhức mỏi, cổ cũng đau. Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Bảo Thiền đang nằm trêngiường, nói: “Thiền tỷ tỷ chăm sóc cho dượng ròng rã suốt một ngày đêm, nghe nói dượng vừa mới hết sốt nên mới thoáng thả lỏng.”
Lục Tông liếc nhìn, chỉ hỏi nàng: “Muội tới lúc nào?”
Khương Lệnh Uyển nói: “Sáng sớm hôm nay nghe được tin tức muội liền đến. Huynh không có trong phủ, nên không có ai đứng ra để ổn định mọi người, muội thấy cả vinh vương phủ trở nên vô cùng rối loạn, huynh lại không ở, muội không yên lòng.”
Lục Tông nghe vậy, mặt hắn liền trở nên ôn hòa, dang tay kéo nàng vào trong lòng ngực.
Khương Lệnh Uyển hơi run lên một chút, lo lắng Lục Bảo Thiền sẽ nhìn thấy, nhẹ đẩy hắn một cái. hắnđến quá vội, cho dù là ngày thu mát mẻ, nhưng trên người hắn vẫn có một mùi mồ hôi dày đặc. Nàng là tiểu cô nương, đương nhiên không chịu được mùi này, lập tức nhíu mày lại, nói: “A… Bây giờ dượng đãkhông có chuyện gì, huynh vừa mới trở về, nên đi tắm rửa thay y phục đi.”
Lục Tông cúi đầu nhìn nàng, con ngươi nhu hòa, “Chê ta hôi?”
Khương Lệnh Uyển nhìn hắn một chút, thầm nghĩ: Nếu biết trên người mình có mùi không dễ ngửi, hắncòn ôm nàng chặt như vậy làm gì?
Trong lúc hai người đang nói chuyện. Lục Bảo Thiền tỉnh lại. Lục Tông đành buông người ra, hai má Khương Lệnh Uyển nóng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tông. Có chút hờn dỗi, Bảo Thiền chắc chắn là đãnhìn thấy.
Lục Bảo Thiền nhìn ca ca mình, viền mắt ướt át, thanh âm còn mang theo nức nở: “Ca ca…”
Khương Lệnh Uyển nằm bên trong, nghiêng đầu nhìn Lục Bảo Thiền, nói: “Muội cũng không giúp đỡ được gì.”
trên gương mặt của Lục bảo Thiền không còn vẻ xinh đẹp hoạt bát như xưa, cả người giống như trưởng thành hơn rất nhiều, nàng nói: “Hôm nay tỷ rất sợ, sợ cha sẽ giống như mẫu thân, cứ như vậy rời xa tỷ. Xán Xán, muội biết không? Tỷ nhớ ca ca rất nhiều, nhưng huynh ấy lại không có ở bên, tỷ không biết phải làm gì, lúc muội đến, ta liền thấy an tâm hơn rất nhiều… Xán Xán, chuyện lúc trước là tỷ có lỗi với muội. Tỷ yêu thích ca ca của muội, nhưng loại thích này lại quá ích kỷ, muội có thể tha thứ tỷ không?”
Dù sao sau này cũng là cô tẩu, đều là người một nhà, còn nói gì mà tha thứ hay không tha thứ.
Khương Lệnh Uyển nói: “Đều đã qua.”
Lục Bảo Thiền tươi cười, nói: “Xán Xán, muội thật tốt, chẳng trách ca ca lại thích muội…” Nàng dừng một chút, lại nói: “Tỷ và Lâm Lang nhận thức nhiều năm như vậy, bây giờ mới phát hiện, có rất nhiều chỗ mà tỷ thật sự không hiểu nàng. Ngày sau chắc chắn tỷ sẽ cân nhắc trước khi làm việc, sẽ không tái phạm sai lầm.” Giống như ca ca nói, nàng không thể làm một kẻ ngu si. Ngày ấy ở phủ công chúa, nàng thấy Chu Lâm Lang thương tâm khó chịu, biết nàng phải rời xa mẫu thân, giống như bản thân, là mộtngười không có nương bên cạnh, đương nhiên cũng đau lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân đối tốt và quan tâm đến Chu Lâm Lang, giống như đều bị ngăn cách bởi một tấm vải, mang một tấm chân tâm đưa đến trước mặt nàng ta, nhưng nàng ta lại thương tổn nó.
Ca ca tức giận cũng đúng.
Thấy nàng có thể nghĩ như vậy, chắc hẳn trong lòng đã thong thả hơn, Khương Lệnh Uyển không lên tiếng. Nhưng mà nàng cũng biết rõ, nếu như thật muốn nói đến, đời này, Chu Lâm Lang kỳ thực chưa làm sai chuyện gì.
Hồi lâu không nói chuyện, Khương Lệnh Uyển cho rằng nàng đang ngủ. Sau một hồi yên lặng, mới lại vang lên thanh âm: “Di An là một cô nương tốt, ca ca muội… hẳn là rất vui vẻ.”
Khương Lệnh Uyển nói: “Ca ca muội rất yêu thích tẩu tẩu, hai người cũng rất ân ái.”
Lục Bảo Thiền dừng một chút, nói “... Vậy thì tốt.”
Ngày kế Khương Lệnh Uyển tỉnh dậy, phát hiện mình ngủ quên.
Lục Bảo Thiền chẳng biết rời giường lúc nào, nghĩ rằng nàng hẳn đã đi thăm Vinh vương. Khương Lệnh Uyển tự biết bản thân là khách, cũng không dám làm phiền quá mức, rửa mặt, dùng điểm tâm, sau đó liền đến chỗ Vinh vương.
Đến Cẩm Hoa cư, Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Phan trắc phi và Lục Bảo Yên đã đợi bên ngoài từ rất sớm. Chỉ là Lục Bảo Thiền không thích mẹ con hai người, bây giờ đương nhiên là không cho phép các nàng tiến vào. Gương mặt Phan trắc phi tiều tụy, không còn ngăn nắp sinh đẹp như xưa, có thể thấy được nàng đối với Vinh vương cũng là một mảnh chân tâm, điều này khiến Khương Lệnh Uyển hiếm có sinh ra chút hảo cảm. Còn Lục Bảo Yên, khuôn mặt nhỏ của nàng có chút tái nhợt, vô cùng nhu nhược, thấy nàng liền khách khí hỏi thăm: “Khương Lục tiểu thư.”
Khương Lệnh Uyển khẽ gật đầu, liền đi vào.
Vừa vào phòng, liền nghe được thanh âm lanh lảnh dễ nghe bên trong. Nàng đột nhiên ngẩn người, đãnhìn thấy Chu Lâm Lang cũng đang ở bên trong, mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa lan, rang phục khéo léo, cử chỉ hào phóng. Chu Lâm Lang đứng bên cạnh Lục Bảo Thiền, nhìn Vinh Vương, trong con ngươi tràn đầy thân thiết: “Dượng, ngài có muốn uống nước không? Lâm Lang giúp ngài rót ly nước?”
Chu Lâm Lang còn đến sớm hơn cả nàng.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, trong ngực có chút rầu rĩ. rõ ràng nàng mới là con dâu tương lai của Vinh vương phủ, nhưng người đứng ở kia lại là Chu Lâm Lang, tư thế này quả thực còn giống con dâu hơn cả nàng. Trong bụng nói thầm, có chút hờn dỗi không thèm nghĩ tới, Lục Tông đứng một bên nhìn thấy nàng đến, ngữ khí vô cùng tự nhiên nói: “Xán Xán, muội tới thăm cha sao?"