Ngô Gia Kiều Thê

Chương 107 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Tiểu Huân



Beta: Twins



Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Lâm Lang trở nên cứng đờ, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhìn về phía Lục Tông, càng nhìn càng thấy hợp mắt.



Đúng là người nhà mới che chở cho người nhà.



Khóe miệng nàng hơi cong lên, không hề mang theo ý tốt nhìn Chu Lâm Lang đi tới.



Vinh Vương mặc một bộ tẩm y màu trắng, nằm trên giường nhỏ, sắc mặt tuy rằng vẫn tiều tuy, nhưng xưa nay hắn là một nam tử ôn hòa, khiến hắn càng có vẻ thân thiết.



Vinh vương cùng là người từng trải qua sóng to gió lớn, bây giờ thấy hai tiểu cô nương này, liếc mắt nhiều chút liền nhìn ra vấn đề trong đó —— tài không đợi tuổi a, thật khiến người ta ghen tị.



Lúc trước hắn thưởng thức Chu Lâm Lang, là bởi vì nàng đoan trang đại khí, toàn bộ Tấn thành đều tán thưởng nàng. Nhưng đối với Khương Lệnh Uyển, Vinh vương lại xem nàng như tiểu bối, cảm thấy nàng đáng yêu thẳng thắn, tính cách đáng yêu, vô cùng được mọi người yêu thích. Người trước có thể làm chủ mẫu, người sau lại bình dị gần gũi. Nhi tử vừa ý người sau, Vinh vương đương nhiên cũng không có gì kinh ngạc.



Lúc trước hắn không cẩn thận tính sai, bây giờ đối với Khương Lệnh Uyển có nhiều hơn mấy phần áy náy.



Nhìn hai tiểu cô nương trước mặt, con ngươi của Vinh Vương mờ sáng, không thể không tự hào thay nhi tử nhà mình, Tính tình lạnh lùng như vậy nhưng lại có thể khiến tiểu cô nương yêu thích hắn, quả thực là có tác phong của phụ thân khi xưa.



Ngày hôm nay, bên nào nặng, bên nào nhẹ, trong lòng Vinh vương đương nhiên cũng biết.



Người ngoài dù tốt, nhưng nói đến cùng vẫn phải che chở cho con dâu. Huống chi con trai hắn còn có cái tính bênh vực người nhà.



Vinh vương nhìn về phía Khương Lệnh uyển, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Hôm qua Xán Xán luôn ở bên giúp đỡ Thiền Nhi, cực khổ cho con rồi.” Tính tình của nữ nhi sao hắn không hiểu? Nếu như xảy ra chuyện, khẳng định sẽ vô cùng hoảng loạn, lúc này nàng cần nhất một người bên cạnh làm bạn.



Khương Lệnh Uyển nghe xong, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Con cũng khônglàm gì nhiều… Chỉ là dượng xảy ra chuyện, con đương nhiên cũng không thể ngồi yên.”



Vinh vương cười, nói một tiếng “Hài tử ngoan”, tuy rằng sắc môi có chút trắng xám khô nứt, nhưng con ngươi lại hiện ra vẻ ôn hòa, vô cùng hòa ái, nói: “Thân thể của ta không còn gì đáng ngại, tâm ý của các con ta cũng hiểu được. Hơn nữa hiện tại trong phòng còn tràn đầy mùi thuốc, rất khó ngửi…” nói xong liền nhìn về hai đứa con của hắn, “Tông Nhi, Thiền Nhi, hai con nhanh đưa Xán Xán và Lâm Lang ra ngoài đi.”.



Khương Lệnh Uyển ở chỗ này cả một ngày đêm, sáng nay nếu không trở về, sợ Vệ Quốc Công phủ sẽ lại cho người đến phủ đón nàng về.



Nhưng mà Chu Lâm Lang lại vừa mới đến.



nói xong, thân thể Chu Lâm Lang có chút run rẩy. Dù có đoan trang đến mấy, thì giờ khắc này nàng cũng không thể che giấu được tức giận trong lòng. Lúc trước Vinh vương đối với nàng vô cùng thương yêu, cũng rất thưởng thức, nàng rõ ràng có thể nhận ra được. Hơn nữa số lần nàng đến Vinh vương phủ tuyệt đối hơn hẳn Khương Lệnh Uyển, nhưng thái độ hôm nay của Vinh vương, kém chút nữa khiến cho nàng mất mặt —— chỉ vì muốn tâm trạng của Khương Lệnh Uyển thoải mái hơn một chút, liền cứ như vậy xa lánh nàng?



Chu Lâm Lang thật tức giận, cả gia đình Vinh vương phủ này, Lục Tông như vậy, Lục Bảo Thiền như vậy, ngay cả Vinh vương, cũng như vậy.



Chu Lâm Lang trước nay kiêu căng tự mãn, khi nào phải chịu oan ức đến như vậy? Nàng cắn môi, lúc này mới thu lại sắc mặt cúi chào Vinh vương, hai tay nắm lấy gấu quần, nhanh chóng đi ra ngoài.



Vinh vương nhìn sắc mặt Chu Lâm Lang, âm thầm vui mừng. Tiểu cô nương này mọi thứ đều tốt, chỉ là tính tình quá tranh cường háo thắng, bề ngoài nhìn như hào phóng khéo léo, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm ghi dấu. Ngày xưa còn tốt chút, nhưng bầy giờ lệ khí giữa hai hàng lông mày càng ngày càng rõ rệt, làm cách nào cũng không thể che giấu được. cô nương như vậy, thực sự không xứng với hai chữ hào phóng.



Trong vô tình, Lục Tông và Vinh vương đều vì nàng xả được cơn giận. Khương Lệnh Uyển có chút vui vẻ trong lòng, hơi mỉm cười nhìn về phía Vinh vương nói: “Dượng, lần tới Xán Xán trở lại thăm ngài.”



Lục Bảo Thiền đưa Chu Lâm Lang đi, còn Lục Tông lại tiễn Khương lệnh Uyển ra ngoài phủ.



Khương Lệnh Uyển nhìn bóng lưng yểu điệu tinh tế của Chu Lâm Lang cách đó không xa, trong lòng thoải mái hừ một tiếng. Nàng làm người chính là không hề phóng khoáng, nhưng chí ít trong lòng nàng thoải mái.



Lục Tông nhìn, cười nhạt: “Lần này hài lòng?”



Khương Lệnh Uyển che mặt than nhẹ.



Nàng hẹp hòi như vậy, đều bị Lục Tông biết hết rồi.




Khương Lệnh Uyển sắc mặt trắng xanh, hiển nhiên là bị sợ.



Khương Lệnh Huệ vừa khóc vừa nói: “Sau đó tuy rằng bảo vệ được tính mạng, nhưng giờ đây chỉ giống như phế vật, thần trí cũng không quá rõ ràng. Hôm qua, lúc ta đến, ngay cả ta cũng không nhận ra.” nói, nàng nhìn về phía Khương Lệnh Uyển, “Nhị tỷ tỷ ra sẽ không thể vô lý bị người hạ độc thủ, ngươi nói… là ai làm?”



Lời nói như vậy, Khương Lệnh Uyển sao còn không rõ —— Khương Lệnh Huệ rõ ràng là đang hoài nghi nàng!



Khương Lệnh Uyển nỗ lực bình thản, khuôn mặt nhỏ thể hiện sự non nớt, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh, nói: “Tính cách này của ngươi… sớm muộn gì cũng sẽ hại chết ngươi. Khương Lệnh Dung tự mình làm bậy, còn chuyện ngươi nói, bây giờ ta cũng mới biết… Ai giật dây khiến ngươi đi Tĩnh Thủy Am, nóivới ngươi những lời này, người đó chắc chắn không có lòng tốt.””



Khương Lệnh Huệ vội nói: “sẽ không, Lương Thần sẽ không ——" lỡ lời liền nói lộ ra hết. Khương Lệnh Huệ trợn to hai mắt, nhanh chóng che miệng lại.



Khương Lệnh Uyển cũng không bất ngờ, nói: “Hai người chúng ta từ nhỏ đã đối nghịch lẫn nhau, nhưng cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, nếu muốn nói là thâm thù đại hận thì chúng ta là tỷ muội, cũng chẳng có thù oán gì. Nhưng mà ngươi thật không có đầu óc, ngu ngốc bị người ra lợi dụng, ta cũng cảm thấy đáng thương.”



Khương Lệnh Huệ nhỏ giọng khóc, oan ức nói: “Nhưng nương của ta cũng vì ngươi mà mới bị đuổi đi.”



Khương Lệnh Uyển nói: “Đúng, xác thực là bởi vì ta. Nhưng ngươi có nghĩ rằng, chuyện lúc trước —— là mẹ ngươi hại ta trước, khiến ta suýt chút nữa mất mạng. Khương Lệnh Huệ, chuyện này đã qua, bây giờ ngươi còn làm ra bộ dạng tỷ muội tình thâm này làm cái gì, muốn thay Khương Lệnh Dung đòi lại công đạo? Bây giờ không phải có hơi chậm rồi sao? Hôn kỳ của ngươi sắp tới, tốt nhất là đừng nên làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tương lai của ngươi, vị Ngu tứ công tử là một vị phu quân tốt, nếu ngươi cẩn thận quý trọng thì những tháng ngày sau chắc chắn sẽ trôi qua rất mỹ mãn tự tại, đừng tùy ý để người khác đưa ra làm tấm mộc chắn.”



Khương lệnh Uyển hiểu rõ nhất tính cách của Khương Lệnh Huệ, là người thích bắt nạt cái thiện nhưng lại rất sợ cái ác. Lúc này Tô Lương Thần vẫn chưa chịu ngồi yên, muốn giật dây để Khương Lệnh Huệ đối nghịch với nàng, sợ là còn kém một chiêu.



Khương Lệnh Huệ này, vô cùng ích kỷ, bản thân nàng phải tốt trước, người ngoài chỉ là thứ yếu. Mấy năm nay nàng và Khương Lệnh Dung cũng chẳng gặp mặt mấy lần, căn bản là chẳng còn lại bao nhiêu cảm tình tỷ muội, đương nhiên sẽ không vì nàng ta mà mạo hiểu tương lai của bản thân. Trong lòng nàng ta hẳn là thầm nghĩ, nếu như đắc tội với Khương Lệnh Uyển, sau này chắc chắn bản thân sẽ bị trả thù. Nàng muốn gả cho người tốt, ngày thường có ganh đua nhau đến cỡ nào, nhưng tới thời khắc mấu chốt sẽ không đối nghịch với Khương Lệnh Uyển.



Mà trên thực tế, tâm tư Khương Lệnh Huệ xác thực đã bị nàng đoán trúng.



Khương Lệnh Huệ thoáng cúi đầu, nghĩ tới bộ dạng của Khương Lệnh Dung, phản ứng đầu tiên là sợ sệt, sau đó mới là đồng tình. Nếu như Tô Lương Thần không nói cho nàng, nàng căn bản cũng sẽ khôngbiết Khương Lênh Dung biến thành bộ dạng như vậy. Nhưng mà… nàng căm giận và bất bình thì có thể làm gì? Đối nghịch với Khương Lệnh Uyển sao?



Nhưng mà nàng cũng sợ bản thân biến thành Khương Lệnh Dung thứ hai. Nàng sợ hãi, nàng khôngdám.



… Lương Thần nói cho nàng chuyện này, là có mục đích gì?



Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Huệ vẫn còn đang sửng sốt một chút, sau đó liền xoay người về viện.



Nhưng khi trở về, trong đầu lại chỉ nghĩ tới cảnh Khương Lệnh Dung bị đứt nửa khúc chân, đầy người là máu, lộ ra xương trắng hếu.



Khương Lệnh Uyển sợ đến nỗi sống lưng đổ mồ hôi lạnh, nàng không làm chuyện gì đuối lý, nhưng nàng cũng không ngốc, trong lòng cũng biết rõ, chuyện này khẳng định là do nàng mà nên. Mấy ngày sau, mỗi tối khi chợp mắt Khương Lệnh Uyển luôn bị ác mộng làm thức giấc, nửa đêm tình lại, mồ hôi lạnh trên sống lưng chảy ròng ròng, sau khi tỉnh lại cũng không dám tiếp tục ngủ tiểu cô nương thân thể yếu đuối, không lâu sau liền bị bệnh.



Vừa bị bệnh, liền kéo dài hơn một tháng.



Thân thể Khương Lệnh Uyển từ nhỏ đã rất tốt, bệnh nặng như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trong khoảng thời gian này Lục Tông, Lục Bảo Thiền, Tiết Vanh, thậm chí cả Chu Quý Hành cũng đến thăm nàng. Chỉ là vừa hết bệnh, Khương Lệnh Uyển nhìn lại bản thân, hai bên gò má không còn chút thịt nào, chỉ có cằm, mặt mày nhỏ nhắn, nhưng đôi mắt lại to tròn, xinh đẹp kinh người.



Phảng phất như đã thoát thai hoán cốt vậy, không còn khuôn mặt tròn tròn như nữ hài tử lúc trước, mà càng giống như tiểu mỹ nhân nho nhỏ xinh xắn.



nói tới Lục Tông, đợi khi thương thế của Vinh vương đã hồi phục tốt, hắn mới phụng chỉ xa nhà. Có điều hiện tại cũng không có việc quân cơ đại sự gì, mà là thái tử mất tích, Thừa Đức đế phát Lục Tông đi tìm.



Tấn thành hiện nay còn có một chuyện đại sự khác, thiên chi kiêu nữ Chu Lâm Lang tài hoa hơn người định thân với thế tử Lương vương. Lương thế tử Lục Lễ này tuy rằng cũng là người tài mạo, thân phận cao quý, nhưng địa vị thái tử phi như lúc trước mọi người phỏng đoán về Chu Lâm Lang, vương phi hẳn là kém xa.



Vệ Quốc Công phủ cũng có chuyện vui, đó chính là Khương Lộc kết hôn, cưới Nghiêm nhị cô nương thứ nữ của Lại bộ Thượng thư. Thời điểm Khương Lộc kết hôn là tháng chạp, chờ tới đầu năm sau, Tô phủ sẽ phái người đến đưa Tô Lương Thần vào cửa.



Giữa tháng chạp, Lục Tông cuối cùng cũng tìm được thái tử từ Ninh Châu trở về, Thừa Đức đế đại hỉ, trọng thưởng Lục Tông.



Mà Khương Lệnh Uyển suốt sáu tháng nay chưa nhìn thấy Lục Tông, trong lòng vô cùng nhớ nhung, vừa nghe thấy tin tức, lập tức đi lấy đôi hài nàng đã sớm làm xong cho hắn. Đời trước Khương Lệnh Uyển thêu không được tốt, đời này khởi đầu có chút khó khăn, nhưng nàng vẫn quyết tâm học được. Nàng vốn thông minh, học gì cũng nhanh, bỏ công sức ra cũng thêu xong đôi hài ra hình ra dáng.



trên giày, nàng đặc biệt thêu một cặp bánh chưng nhỏ vô cùng đáng yêu