Ngô Gia Kiều Thê

Chương 108 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira



đã là cuối năm.



Khương Bách Nghiêu, Khương Nhị Gia và Khương Dụ, Khương Lộc đều đã nghỉ, hôm nay cả gia đình cùng dùng cơm trưa, Khương Lệnh Uyển chuẩn bị một chút, sau khi ra cửa đã thoa một lớp kem mỏng, nhìn hai gò mà bóng láng của mình trong gương, vô cùng thỏa mãn gật đầu. Sau đó mặc áo bông, mang giày vải, nhận lấy lô ấm tay thêu hoa từ Kim Kết, lúc này mới ra khỏi cửa. đi trên hành lang, Khương Lệnh Uyển gặp thê tử của Khương Lộc, Nghiêm thị.



Nghiêm thị cao gầy xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, chí ít Khương Lệnh Uyển cảm thấy, bên trong quý nữ của Tấn Thành có thể tìm ra mấy người xinh đẹp hơn nàng ta. Hôm nay Nghiêm thị mặc một thân xiêm y thêu mây màu cảm thạch lựu thêu chỉ hòng, búi kiểu tóc đang phổ biến, tư thái lung linh thướt tha, dung mạo xinh đẹp. Nàng trời sinh có một nốt chu sa cực xinh đẹp, thêm mấy phần phong vận. Chỉ là Nghiêm thị là nữ nhi gia đình giàu có, tiếp nhận giáo dưỡng tốt nhất từ nhỏ, nên lại ghét bỏ nốt chu sa này quá mức phong trần, mỗi lần trang điểm đều sẽ vẽ một bông hoa nhỏ đè lên. Hôm nay là hình hoa mai.



Nghiêm thị có được một đôi mắt phượng, khóe mắt cong lên, làm cho nử tử trẻ tuổi này có thêm mấy phần kiêu căng xa cách.



Thực tế, Nghiêm thị này xác thực không phải người tầm thường. Vừa mới gả vào, liền thu thập Khương Lộc trở nên ngoan ngoãn, cũng coi như một người có bản lãnh.



Khương Lệnh Uyển nở nụ cười, khách khí chào hỏi: "Nhị tẩu tẩu."



Nghiêm thị nhấc mày, nhìn vị Lục tiểu thư Vệ Quốc Công phủ, con ngươi không nhịn được lộ ra mấy phần kinh diễm. Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng dung mạo lại quá mức xinh đẹp. Tiểu cô nương đến nay vẫn chưa cập kê, chải kiểu tóc của tiểu cô nương, bên tai đeo đôi bông tai lông thỏ, trên người mặc xiêm y thêu gấm đấu bồng, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu. Nàng nghe Khương Lục tiểu thư này sợ lạnh, lúc nào cũng muốn che lại thật kín, giống như lúc này vậy, chỉ lộ ra một gương mặt nhỏ bằng bàn tay, gò má hồng hồng, thủy nộn giống như có thể nhỏ ra nước, không chút nào bị mùa đông ảnh hưởng mà trở nên nứt nẻ. Nghiêm thị trước đến nay luôn tự xưng mỹ mạo, dù chỉ lớn hơn Khương Lệnh uyển ba tuổi, nhưng cho dù nhỏ hơn ba tuổi, da cũng không thể đẹp như vừa lấy ra từ nước như vậy.



cô nương xinh đẹp ai cũng yêu thích, ngoài mấy phần đố kị, thị Nghiên thị xác thực rất yên quý vị Lục muội muội đáng yêu thẳng thắn này.



Nghiêm thị nói: “Lục muội muội sợ lạnh, ngày đông rất hiếm khi thấy muội ra khỏi sân viện, tỷ gả tới Vệ Quốc Công phủ đã được một đoạn thời gian, nhưng lại ít khi thấy được Lục muội muội. Ta đã từng gặp không ít danh môn quý nữ, nhưng chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp đáng yêu như Lục muội muội cả.”



Lời khen ai chẳng thích nghe? Đặc biệt là Khương Lệnh Uyển, nàng thích nghe tán dương nhất. Nghiêm thị xưa nay là người dẻo miệng, vừa mới gả vào đã dỗ được lão thái thái vui vẻ, cũng coi như giúp Vệ Quốc Công phủ nhiều thêm không ít lạc thú.



Khương Lệnh Uyển cười, con ngươi cong cong, âm sắc trong veo nói: “Nhị tẩu tẩu nói vậy khiến muội cảm thấy thật ngại.”



Nụ cười này, càng khiến người yêu thích, không thể dời mắt nổi.



Nghiêm thị nói: “Tỷ tỷ chỉ ăn ngay nói thật thôi.”



Khương Lệnh Uyển mỉm cười không nói, trong lòng thầm tán thành.



Vừa gặp mặt liền khen người, sau đó tán gẫu cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, hai người nóichuyện câu có câu không, càng nói càng thuận miệng, Nghiêm thị cũng hỏi: “Ta nghe nói vị Tô muội muội kia từ nhỏ đã ở tại Vệ Quốc Công phủ, mỹ mạo xinh xắn, tài hoa không kém gì Chu Lâm Lang, không biết có thật hay không?” Trận Quỳnh Hoa Đài trước kia, Nghiêm thị chỉ là thứ nữ, không thể đến dự, đương nhiên cũng không thể tận mắt thấy cảnh tượng Tô Lương Thần lên đài. Chỉ là trong trường hợp như vậy, dám đứng ra náo động, đương nhiên cũng phải có nội tình.



đi một vòng lớn, thì ra là sắp đặt chỗ này để chờ nàng.
Thái tử mơ mơ màng màng trên giường nhỏ, cảm giác được tiếng nước bên ngoài, liền lập tức tỉnh lại. hắn nhìn Nguyên Mậu canh giữ bên giường, hỏi: “Đây là nơi nào? A Tranh đâu?”



Nguyên Mậu nói: “Thái tử điện hạ, chúng ta đang ở trên thuyền, ngày mai là có thể trở về Tấn Thành.” nói xong, hắn sợ Thái tử đánh người, liền mau trốn ra xa.



Thái tử nghe xong quả nhiên tức giận, đang muốn phát tác, liền có người đi vào.



hắn ngẩng đầu nhìn người đến mặt không cảm xúc, liền tiến lên chất vấn: “Lục Tông, ngươi dám bỏ thuốc ta?”



Giữa tháng tám, Thái tử cùng Nguyên Mậu rời Tấn Thành. Lần này đi vội vàng, lại không có kinh nghiệm gì, đi được nửa đường thì bị người ta đánh cắp lộ phí. Nhưng Thái tử một lòng muốn đi Ninh Châu tìm Tiết Tranh, tất nhiên nói cái gì cũng không chịu quay về. Sau đó liền dựa vào gương mặt cùng cái miệng ăn chùa, làm Nguyên Mậu cảm thấy hắn làm mất hết mặt mũi của hoàng gia, nhưng lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng —— dù sao dọc đường hắn cũng dựa vào khuôn mặt này của Thái tử mà sống. Sau đó Thái tử tìm tới Đường gia ở Ninh Châu, cũng chính là gia đình nhà chú của Tiết Tranh, hắn có ý định ẩn giấu thân phận, miễn cưỡng ở lại Đường gia ăn chùa được hơn ba tháng, lúc này mới bị Lục Tông tìm được.



Thái tử làm gì chịu đi?



Tiết Tranh không nói hai lời, trực tiếp cho hắn trúng thuốc mê, để Lục Tông trực tiếp đem người rời đi.



Lục Tông nói: “Hoàng thượng có lệnh, để ta không tiếc bất cứ giá nào đưa Thái tử trở về Tấn Thành.”



Thái tử nghẹn ngào không ngớt, oán Lục Tông quá mức máu lạnh. hắn lảo đảo vài bước, ôm đầu ngồi bên giường nhỏ, lẩm bẩm nói: “thật vất vả A Tranh mới hơi nhẹ dạ, cũng quen dần với ta, bởi vậy ngươi, chẳng phải hại ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?”



Nguyên Mậu nhìn Thái tử một chút, liền lẳng lặng đứng bên cạnh, không nói lời nào. Hơn ba tháng này, hắn nhìn Thái tử đáng thương giả bệnh, nhìn lén Tiết cô nương tắm rửa, nửa đêm bò lên giường Tiết cônương, ngược lại làm những chuyện không biết xấu hổ. hắn liền cảm thấy, Thái tử thật sự hạ quyết định ăn vạ Tiết cô nương.



Thái tử lại nói: “Ngươi cũng không biết, Đường gia còn có một tiểu tử, tóc còn chưa mọc hết, hay rồi lại dám cùng ta cướp tức phụ. Lục Tông, việc hôn nhân của ngươi đã định, đúng là an tâm, tuy nhiên nếu ta bỏ lỡ, vợ ta liền phải chạy theo người khác a.”



Nguyên Mậu thầm nghĩ: Người ta Đường Cử Đường Công tử, nhỏ hơn Tiết cô nương ba tuổi, bây giờ mới có mười một, vẫn còn con nít.



Thái tử tiếp tục chỉ trích: “Ngươi không thể giúp ta một chút sao?”



Lục Tông làm như không nghe thấy, đi ra ngoài, sau đó Thái tử ngờ ngợ nghe được âm thanh lạnh như băng của Lục Tông “Trông coi chặt chẽ” linh tinh, nhất thời trong lòng lạnh đi một nửa.



Đỗ Ngôn canh giữ bên ngoài, qua khe hở liếc mắt nhìn Thái tử, sau đó đi tới bên boong thuyền, nhìn Thế tử gia mặc một thân xiêm y nguyệt sắc, đội thêm một cái nón che màu đen, đón gió mà đứng, mộtgương mặt tuấn tú băng sương.



Đỗ Ngôn nghe bên trong truyền đến tiếng “lách cách lang cang”, thầm nghĩ Thái tử vẫn là không nên tiếp tục chống đối a. Vì tìm Thái tử, đã ba tháng Thế tử gia không thể gặp mặt Lục tiểu thư, vào lúc này coi như Thái tử một khóc hai nháo ba thắt cổ, Thế tử cũng sẽ không thả người a.



Thả hắn, liền không thấy được người yêu. Thế tử gia lại không ngốc.