Ngô Gia Kiều Thê

Chương 109 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Tiểu Huân, Kye



Beta: Mira, Twins



·



Lục Tông nghiêm mặt, hoàn toàn không nhìn đến Thái tử, nhấc tay liền xách hắn về hoàng cung.



Thái tử chỉ có thể nhận mệnh.



Lúc Hoàng hậu thấy Thái tử, không chút để ý đến dáng vẻ thường ngày, lảo đảo đi tới trước mặt hắn. Đứng không vững, phải vịn vào lan can mới miễn cưỡng đứng thẳng, phượng quan đụng phải lan can phát ra thanh âm lanh lảnh. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Thái tử, cảm thấy giống như bản thân đang nằm mơ. Khóe mắt Hoàng hậu chứa đầy lệ, lẩm bẩm nói: “Vân…”



Tuy rằng Thái tử có chút bất đã dĩ, nhưng đến cùng cũng là người hiếu thuận, hắn ly khai hoàng cung đã hơn ba tháng, nhưng lại cảm thấy mẫu hậu giống như đã già hơn nhiều, tuy vẫn là mẫu nghi thiên hạ phong hoa tuyệt đại, nhưng nhìn qua lại có nhiều hơn mấy phần yếu đuối, giống như hắn chính là sinh mạng của nàng, không thể rời bỏ hắn.



Thái tử có chút chột dạ chuyển mắt.



Ở Ninh Châu ba tháng qua, đây là quãng thời gian tự do tự tại nhất hắn từng trải qua. Nhưng đến lúc trời tối, hắn cũng sẽ nhớ tới mẫu hậu. Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện nàng từng làm, cùng những ràng buộc của người đối với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn liền khắc chế bản thân không nghĩ thêm nữa. Bây giờ nhìn mắt nàng rưng rưng, Thái tử cảm thấy, tim hắn như đang bị người bóp nghẹn, vô cùng đau đớn.



Thừa Đức đế mặc một bộ long bào màu vàng óng, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, gương mặt âm trầm, mạnh mẽ răn dạy Thái tử: “Đường đường là Thái tử, sao lại có thể hành sự lỗ mãng như vậy, trẫm thấy con càng lớn càng không biết kiềm chế lại bản thân!”



Thái tử quỳ trên mặt đất, sống lưng ưỡn thẳng tắp, gằn từng tiếng: “Nhi thần khiến phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng, nhi thần biết sai.”



Hoàng hậu cũng quỳ xuống, mặt đầy nước mắt nói: “Hoàng thượng, là nô tỳ sai, nô tỳ thường ngày quản Vân Nhi không nghiêm, hết thảy đều là nô tỳ sai.”



Thừa Đức đế nhíu mày nói: “Hoàng hậu, nàng xen vào chuyện này làm gì? Nhanh đứng lên. Thường ngày nàng luôn nghiêm khắc với Thái tử, đây là chuyện tốt. Là bản thân Thái tử làm việc không đúng chừng mực, uổng phí công sức dạy dỗ của trẫm đối với hắn.”



Từ lúc trận náo loạn này xảy ra, trong lòng Hoàng hậu đã hơn ba tháng vẫn luôn run sợ, chỉ lo Thái tử sẽ xảy ra chuyện. Hoàng hậu hiểu rõ nhất nhi tử của mình, nhìn như hung dữ, nhưng lại là nam nhân tính tình thẳng thắn, nếu như không có người bảo vệ, ở ngoài không biết hắn sẽ chịu bao nhiêu khổ. Hoàng hậu một mực cầu xin, Thừa Đức đế lúc này mới cho nàng mặt mũi, cuối cùng chỉ cấm túc Thái tử nửa tháng, chịu chút trừng phạt nhỏ rồi thôi.
Nàng hỏi Thái tử, hỏi Tiết Tranh, chỉ không hỏi hắn.



Nghe ngữ khí của Lục Tông, Khương Lệnh Uyển chợt cảm thấy buồn cười, gương tay nặn nặn gương mặt tuấn tú của hắn, giống như đang vò một chú cún to xác, âm thanh mềm mại nói: “không phải huynh đang đứng trước mặt muội đây sao? Tông biểu ca vô cùng lợi hại, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”



Xem như là đang khích lệ hắn, Lục Tông nghe vậy, trong lòng vui mừng, theo bản năng nắm lấy tay nhỏcủa nàng, không nỡ buông ra.



Khương Lệnh Uyển không còn cách nào, hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, chỉ là chút việc vặt bình thường, nhưng Lục Tông nhìn miệng nhỏ mở rồi lại đóng của nàng, làm hắn nghe cũng khôngquá chăm chú. Khương Lệnh Uyển vui vẻ chia sẻ tin tức với hắn: “... Hôm qua tẩu tẩu của muội mang thai, khiến cho ca ca vui mừng vô cùng. Chờ cháu ngoại sinh ra, muội sẽ trở thanh cô cô.”



cô cô xinh đẹp như vậy, cháu ngoại sẽ rất yêu thích.



Lục Tông nghe nàng nói, trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, dù sao cũng không phải hắnlàm cha.



Khương Lệnh Uyển thấy hắn không có hứng thú, cũng biết đại nam nhân như hắn không thường để ý đến chút chuyện lặt vặt, nàng cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ theo bản năng cúi đầu, liếc mắt nhìn giày của hắn, nói: “Giày của Tông biểu ca bẩn rồi.”



Nghe vậy, Lục Tông cúi đầu nhìn.



hắn đến vội, đương nhiên là không kịp thay y phục và giày, lúc này thấy giày đúng là có dính chút bùn. Lục Tông làm việc không chu toàn mọi thứ như Khương Lệnh Uyển, hắn không câu nệ tiểu tiết, chỉ hơi bẩn một chút, chuyện nhỏ này cũng không quá quan trọng. Lục Tông vừa định mở miệng nói khôngsao, liền thấy tiểu cô nương bỗng đứng dậy, tiến về phía bàn cách đó không xa.



trên vàn đặt một chiếc túi vải, không biết có thứ gì. Nhưng nhìn hình dáng, Lục Tông vẫn có thể đoán ra được, trong lòng vui mừng khó tin, khóe miệng không kiềm chế được hơi nhếch lên.



Khương Lệnh Uyển đi tới, hai tay giơ lên, giống như hiến vật báu, đưa đến trước mặt cho Lục Tông: “Vừa vặn đổi đôi mới… nếu có xấu, Tông biểu ca sẽ không ghét bỏ chứ?” nói xong, gò má nàng hiện lên vẻ ửng đỏ, đôi mắt to chớp chớp nhìn về phía hắn, dường như đang chờ hắn khen nàng.



Lục Tông muốn nói, hắn đương nhiên sẽ không chê, chỉ là khi ánh mắt tiếp xúc thân mật với hai cái bánh chưng nhỏ đáng yêu, đôi môi hắn hơi mím lại.



“Tông biểu ca sẽ đeo chúng chứ?" Khương Lệnh Uyển lại bồi thêm một câu.