Ngô Gia Kiều Thê
Chương 13 : Nước đường
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Chiếc xe ngựa lộng lẫy treo đầy những dây ngọc phỉ thúy đang chờ sẵn bên ngoài Nhất Phẩm cư.
Dùng xong bữa trưa, An Vương phi liền cùng nữ nhi lên xe ngựa.
Nàng thấy nữ nhi ngồi ở bên cạnh, đầu nhỏ rũ xuống như trái cà tím, vô cùng yên tĩnh.
An Vương phi thả chiếc quạt nửa trong suốt trên tay xuống, ôm lấy nữ nhi bảo bối vào lòng, hôn khuôn mặt trắng mịn nhỏ bé của nữ nhi, nói: “Đứa
bé của Vệ Quốc Công phủ kia chỉ là một hài tử mập mạp, làm sao có thể
được nhiều người yêu thích hơn Lâm Lang của chúng ta.” Móng tay An Vương phi sơn màu đỏ tươi, ngón tay ngọc ngà tinh tế trắng nõn, mười ngón nhỏ và dài, nhéo cằm nhỏ của khuê nữ nhà mình, mỉm cười đoan trang nói,
“Nhìn xem, Lâm Lang của chúng ta còn nhỏ tuổi đã xinh đẹp như hoa như
ngọc, giống như là một tiểu tiên nữ vậy, lớn lên chắc chắn sẽ còn xinh
đẹp hơn nương. Đến lúc đó a, cho dù tiểu mập mạp kia có mặc nhiều trang
phục đẹp hơn nữa cũng không thể bằng được một sợi tóc của Lâm Lang chúng ta.”
Chu Lâm Lang mới có sáu tuổi, nhưng tính tình đã trưởng thành hơn so với những nữ oa sáu tuổi khác, lúc nãy tuy rằng trong lòng còn khó chịu,
nhưng khi nghe An Vương phi nói vậy mới chớp chớp mắt hạnh xinh đẹp, âm
thanh mềm mại hỏi: “Có thật không?”
Nàng biết mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưởng bối không ai không thích, nhưng mà…
Chu Lâm Lang rũ mắt, tay nhỏ đặt trên đầu gối, nắm tà váy ủy khuất nói:
“Nhưng tại sao biểu ca chỉ thích Xán Xán mà không thích Lâm Lang?”
Chu Lâm Lang cũng có một ca ca ruột bảy tuổi tên là Chu Quý Hành.
Nhưng Chu Quý Hành mỗi khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển cũng chỉ thích
xoay quanh nàng, giống như Tiết Vanh của Trung Dũng Hầu phủ, hai người
bọn họ như hai cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Khương Lệnh Uyển, một chút
khí khái nam tử cũng không có, làm sao so được với Lục Tông trầm ổn,
dũng cảm? Chu Lâm Lang còn nhỏ tuổi, nàng luôn luôn sùng bái những nam
hài tử cao to dũng cảm, hơn nữa từ nhỏ nàng đã được người nhà cưng
chiều, không ai không tán thưởng, ngay cả một ít đường ca biểu ca cũng
rất yêu thích nàng, chỉ có Lục Tông là không để nàng vào mắt, khiến cho
lòng nàng không thoải mái.
Những nam hài nữ hài cùng tuổi vẫn luôn yêu thích nàng nhiều hơn Khương
Lệnh Uyển, vậy mà hôm nay Lục Tông lại đối tốt với Khương Lệnh Uyển như
vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Lâm Lang tuy rằng vẫn còn vẻ con nít nhưng
lại vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ. Tuổi còn nhỏ, khuôn mặt hơi mập mạp, nhưng không giống cái bánh bao nhỏ như Khương Lệnh Uyển. Nàng bĩu môi, mi mắt khẽ run, cảm giác rưng rưng muốn khóc.
An Vương phi đau lòng nữ nhi bảo bối, làm sao nỡ để nàng khóc a?
Nàng biết tính tình nữ nhi giống mình, lúc nào cũng hiếu thắng, luôn muốn mọi thứ đều là tốt nhất.
“Lâm Lang yên tâm, chờ sau này a, nương đảm bảo Vinh Thế tử kia nhất
định sẽ yêu thích con.” Tiểu bánh bao kia là cái thứ gì? Dám làm nữ nhi
nàng chịu oan ức? Trong lòng An Vương phi cũng không thoải mái, chỉ là
nghĩ, bây giờ Vinh Thế tử kia chỉ mới mười tuổi, qua mấy năm, hiểu
chuyện nam nữ, chắc chắn không để ý tiểu bánh bao kia.
Nữ nhi nàng thật tốt a, từ nhỏ đã là một mỹ nhân.
phu nhân mua, Thôi di nương không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.
Khương Lệnh Uyển nhón chân lên, bàn tay trắng mịn buộc lên hai bên búi
tóc cho Khương Lệnh Đề, sau đó nhét hầu bao thêu hình bươm bướm vào
trong tay Khương Lệnh Đề, “Tứ tỷ tỷ thật xinh đẹp. Buổi tối Tứ tỷ tỷ
không đeo thì có thể bỏ vào hầu bao, sẽ không bị mất. Tứ tỷ tỷ có thích
không?””
Khương Lệnh Đề ôm sách, cầm hầu bao, nhìn vào đôi mắt to của Khương Lệnh Uyển, vui mừng gật đầu, “Rất thích, chỉ cần là lục muội muội tặng, tỷ
đều thích.” Khương Lệnh Đề chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ
được lục muội muội quan tâm như vậy.
Khương Lệnh Uyển nói: “Tứ tỷ tỷ thích là tốt rồi. Đúng rồi, nãi nãi đã
đáp ứng Xán Xán, lần tới sẽ mời tiên sinh tốt nhất cho tứ tỷ tỷ.”
Thôi di nương ngẩn người, chuyện này nàng cũng đã từng nghe nói, chẳng
qua chỉ cảm thấy đại khái bởi vì lão thái thái yêu sủng Lục tiểu thư nên mới mở miệng qua loa, dù sao Đề nhi của nàng chỉ là thứ nữ, theo như
quy củ trong phủ, chỉ có đích nữ mới có tư cách mời tiên sinh đến giảng
bài, đáng tiếc chung quy nàng cũng chỉ là tiểu oa nhi bốn tuổi, dù có
được sủng ái nhưng lời của nàng nói ra cũng không có mấy phân lượng.
Khương Lệnh Uyển thấy vẻ mặt Thôi di nương trở nên ảm đạm, biết nàng
đang suy nghĩ gì, lúc này nàng có nói nhiều cũng vô ích, đến thời điểm
đó, nàng nhất định sẽ không để Thôi di nương và Tứ tỷ tỷ thất vọng.
Khương Lệnh Đề nghe xong rất vui vẻ, sau khi hưng phấn qua đi mới ân cần hỏi: “Lục muội muội có khát không? Lúc nãy mẫu thân mới nấu chè lê, ăn
rất ngon.”
Thôi di nương biết Lục tiểu thư thân thể quý giá, mỗi lần nàng đến cũng
không dám để nàng ăn đồ ăn tùy ý, chỉ sợ rằng sẽ bị đau bụng, các nàng
cho dù có chín cái mạng cũng không đền nổi, bây giờ nghe nữ nhi nói vậy, lập tức lo lắng nói: “Là do di nương tự tay làm, sợ rằng Xán Xán ăn
không quen.”
Khương Lệnh Uyển nghe thấy có ăn, lập tức ngẩng đầu nhỏ lên nói: “Xán
Xán thích ăn chè lê nhất. Di nương cho Xán Xán nhiều đường một chút, Xán Xán muốn ngọt ngọt.”
Thấy gương mặt bánh bao nhỏ đáng yêu như vậy, Thôi di nương cũng không
nhịn được được cười cười, vội vàng nói một tiếng, “Được”, sau đó xoay
người đi chuẩn bị chè lê.
Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề ngồi sát bên nhau trên giường la hán, tay nâng chén chè nhỏ, ăn từng miếng, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Khương
Lệnh Uyển cầm lấy cái muỗng ăn từng miếng chè lê ngọt ngào, giống như
ngọt đến tận đáy lòng.
Nàng cúi đầu nhìn cái muôi, chợt nhớ đến bữa trưa hôm nay, tiểu thiếu
niên động tác có chút ngốc nghếch đút từng miếng cơm cho nàng ăn.
Bằng cái tính tình lạnh lùng của Lục Tông, chuyện như vậy cũng xác thực là làm khó dễ cho hắn.
Chỉ là ——
Đút cho nàng mấy lần rồi cũng sẽ dần dần quen thôi a.