Ngô Gia Kiều Thê
Chương 12 : Thèm ăn
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Khương Lệnh Uyển dùng tay nhỏ sờ sờ khóe miệng, phát hiện không có chảy nước miếng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói linh hồn nàng không phải bốn tuổi, nhưng chung quy thân thể này
vẫn là một tiểu oa nhi, chảy nước miếng cũng không phải là việc nàng có
thể kiểm soát. Là một tiểu oa nhi bốn tuổi, mới đầu nàng thật có chút
không thích ứng được, nhưng bây giờ cũng đã dần quen. Hơn nữa thời điểm
dùng thức ăn cũng không có chú ý phong phạm thục nữ, chỉ cần trưng ra bộ mặt thiên chân vô tà, coi như thức ăn có đầy miệng cũng là cực kì đáng
yêu.
Khương Lệnh Uyển dùng sức chà chà khuôn mặt bánh bao của mình, thanh tỉnh một ít, liền quay đầu lại nhìn Lục Tông.
Lục Tông cúi đầu, hắn còn đang xem sách.
Lục Tông tuổi còn nhỏ đã có sự trầm ổn như vậy cũng rất hiếm thấy.
Khương Lệnh Uyển dùng hai tay nhỏ chống cằm, nhìn không chớp mắt.
Tính tình Lục Tông lúc trưởng thành quá mức nội liễm, phảng phất như
không có thời thơ ấu, nhưng người như vậy, nếu như đối xử tốt với ai đó
thì cũng sẽ là mang người kia sủng đến tận trời. Hơn nữa tính tình như
vậy mới có lợi, chí ít đối với ai, hắn cũng không hiện ra vẻ mặt ôn hòa, người mình và người ngoài đều phân biệt rõ ràng.
Nàng yêu thích hắn chính là ở cái tính bao che khuyết điểm kia.
“Tông biểu ca…”
Lục Tông nghe được tiếng vang, nghiêng người quay sang, đã thấy tiểu
bánh bao ôm hai cái túi không trên tay, bánh ngọt bên trong đã ăn xong,
mắt to lay láy đang chăm chú nhìn hắn. Lục Tông biết phần lớn tiểu oa oa tuổi còn nhỏ đều rất tham ăn, nhóc con trước mắt này thì càng không
phải nói, dù sao khuôn mặt nhỏ mập mập như vậy cũng không phải tự nhiên
mà có. Ở thư quán thời gian đủ lâu, Lục Tông cầm mấy quyển sách tốt mà
mình đã chọn, từ trên cao nhìn xuống tiểu bánh bao đang ngồi trên ghế
nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển quơ quơ chân ngắn, phát hiện cái ghế này quá cao, nàng hoàn toàn không thể tự mình đứng xuống đất. Đang định muốn nhảy
xuống đã thấy Lục Tông cong lưng đưa tay đặt dưới hai nách ôm nàng
xuống.
Chu Lâm Lang thấy Lục Bảo Thiền đã ngồi xuống, liền bĩu bĩu môi, tâm
trạng có chút khó chịu, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Lục Bảo
Thiền, đôi mắt trông mong nhìn Lục Tông.
Khương Lệnh Uyển nhìn vẻ mặt Chu Lâm Lang, trong lòng thật là thoải mái. Mặc kệ trong tương lai tên tuổi của Chu Lâm Lang ở Tấn thành có nổi
tiếng như thế nào, thì bây giò vẫn chỉ là một nữ oa sáu tuổi mà thôi,
tâm tình như thế nào liền hiện hết trên mặt. Nàng muốn thân cận với Lục
Tông nhưng Lục Tông lại không thèm phải ứng với nàng.
Còn có, mặc kệ là Lục Tông mười hai tuổi hay hai mươi tuổi thì hắn cũng
là người của nàng, Chu Lâm Lang dám tha thiết chờ mong cái gì?
Món ăn rất nhanh được đưa lên, đầu nhỏ của Khương Lệnh Uyển không thèm
nghĩ ngợi nữa, một đôi mắt to nhìn chằm chằm đĩa vịt bát bảo trước
mắt---------
Con vịt trước mắt, kích thước tương đối, màu sắc hồng hào, thịt vịt ở
bên trong chín mềm, hương vị tươi mới, nước dùng đậm đặc, thơm ngon
tuyệt hảo. Phần trên còn rưới thêm nước dùng đang bốc khói nghi ngút
cùng với tôm bỏ vỏ và đậu xanh, trang trí thêm một bông hoa rực rỡ, càng làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Khương Lệnh Uyển nhìn mà thèm, tay nhỏ mập mạp đang cầm muỗng cũng không tự giác duỗi ra.
Nhưng tiểu oa nhi chỉ mới bốn tuổi, tay ngắn chân ngắn không thể dùng
được, chỉ cỏ thể đứng lên ghế. Thân hình nhỏ nhắn của nàng lung lay,
chỉ thiếu điều nhào tới dĩa thịt vịt, Lục Tông ngồi bên cạnh lập tức
duỗi tay ôm nàng ngồi yên, bàn tay lớn vừa vặn đặt ngay trên mông tròn
của Khương Lệnh Uyển.
Lục Tông biết nàng muốn ăn cái gì.
Một mặt hắn che chở thân hình nhỏ mập mạp của nàng, một mặt thay nàng
múc một muỗng cơm gạo nếp bên trong bụng vịt bát bảo, đang định để vào
cái bát nhỏ của Khương Lệnh Uyển, đã thấy hai con mắt to của nàng chăm
chăm nhìn mình, hướng về phía mình “A” một tiếng mở to miệng nhỏ.