Ngô Gia Kiều Thê
Chương 11 : Ngụm nước miếng
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Lục Tông cúi đầu, nhìn gương mặt bánh bao thịt mềm mềm trắng trẻo hồng
hồng mịn mịn của tiểu nữ oa, gương mặt giống như một con mèo mướp nhỏ,
hai mắt to tròn đen kịt tỏa sáng, không chớp mắt nhìn hắn. Mặt hắn lành
lạnh, thoáng giương mắt, thấy đối diện là một cửa hàng son, có lẽ là đi
cùng mẫu thân của nàng.
Đôi cánh tay như ngó sen của Khương Lệnh Uyển ôm lấy cánh tay hắn, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngây thơ nở nụ cười: “Tông biểu ca.”
Lục Tông gật đầu “Ân” một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, chỉ là giữa hai lông mày hắn lại có vẻ nhu hòa đi một ít.
Đang lúc này, từ trong thư quán truyền ra âm thanh bước xuống cầu thang
“Thịch thịch thịch”, Lục Bảo Thiền mặc một chiếc áo choàng nhỏ đi đến
bên người ca ca của mình, phía sau có ma ma cùng đi sát theo chỉ sợ nếu
xơ xảy một chút tiểu quận chú sẽ té ngã. Có lẽ là Vinh vương phi mới mất không lâu nên Lục Bảo Thiền cũng chỉ ăn mặc giản dị, một bộ y phục màu
nhạt và quần lụa, trên tóc chỉ cài hai cây trâm hoa màu trắng. Bởi vì
mới lành bệnh không lâu, nên gương mặt nhỏ gầy đi trông thấy, có điều
hôm nay cũng đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều, thân thể cũng đã tốt
hơn.
Lục Bảo Thiền nhìn thấy tiểu muội muội tròn tròn đứng bên cạnh ca ca mình, hai mắt trừng lớn hỏi: “Muội là…”
Khương Lệnh Uyển thế nhưng nhận ra Lục Bảo Thiền, hướng về phía nàng nở
một nụ cười ngọt ngào, âm thanh điềm nhiên nói: “Thiền tỷ tỷ, muội tên
là Xán Xán.”
Xán Xán? Tiểu biểu muội Vệ Quốc Công phủ.
Lục Bảo Thiền có nghe cha nàng từng đề cập qua. Nàng biết lần trước cha
cùng ca ca đi Vệ Quốc Công phủ, xem ra đây chính là vị Tiểu biểu muội
Xán Xán kia. Lục Bảo Thiền nhìn vị biểu muội đáng yêu này, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trắng trẻo như cánh bao thịt, đôi mắt long lạnh, nhất thời liền sinh ra mấy phần hảo cảm. Còn Khương Lệnh Uyển, nguyên bản rất
thích Lục Bảo Thiền. Kiếp trước Lục Bảo Thiền ái mộ ca ca của nàng, sau
đó ca ca thú Chu Lâm Lang, Lục Bảo Thiền vẫn là si mê không gả, mãi đến
thời điểm Khương Lệnh Uyển nàng gả vào Vinh Vương phủ, Lục Bảo Thiền này vẫn còn là khuê nữ. Ban đầu nàng cho rằng vì sự tình của ca ca, Lục Bảo Thiền sẽ giận chó đánh mèo lên người nàng, dù sao trên đời này khó chọc vào nhất chính là bà bà cùng tiểu cô tử*.
*Tiểu cô tử: em gái của chồng.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng chính là Lục Bảo Thiền đối xử với nàng vô cùng thân mật.
Khương Lệnh Uyển hướng về phía nàng cười, dự định rằng kiếp này từ nhỏ
Lục Tông thấy khuôn mặt bánh bao nhỏ đỏ phừng phừng, cái trán cũng chảy
mồ hôi, biết nàng chạy đã mệt, lúc này mới cong lưng dễ dàng đem người
ôm lấy, đi đến cái ghế gỗ bên cạnh giá sách.
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn ngồi, chân ngắn không chạm đất, cứ lắc lư
lắc lư. Nàng nhìn Lục Tông đi chọn sách, nhàn đến phát chán, cũng không
dám nhảy xuống đất, liền đem hai cái túi giấy trong lồng ngực đặt lên
bàn, lấy một khối phù dung cao* ra ăn. Chỉ một lát sau, Lục Tông chọn
được một cuốn sách đặt ở trên bàn, nghiêm túc ngồi xuống cẩn thận xem.
*phù dung cao: bánh cổ truyền của Trung Quốc thời xưa.
Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông bộ dạng nghiêm túc, liền nhớ tới thời
điểm hai người thành thân, khi đó Lục Tông quả thật “trong ngoài bất
nhất”, như lang như hổ a~
Bây giờ nàng trở lại bốn tuổi, nhìn Lục Tông mới mười tuổi còn non nớt, đúng là một cách để hưởng thụ cuộc sống.
“Tông biểu ca, ăn bánh bánh.” Khương Lệnh Uyển lấy ra một khối phù dung cao đặt bên mép Lục Tông, có ý hơi chút lấy lòng.
Tay lật sách của Lục Tông dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi
vào cánh bành trên tay nàng, ngữ khí lạnh nhạt: “Muội cứ ăn đi.”
Khương Lệnh Uyển hiểu được Lục Tông không thích đồ ngọt, cũng không miễn cưỡng hắn, liền thu tay đem phù dung cao nhét vào miệng mình, hự hự ăn.
Một lúc lâu Lục Tông cũng không nghe thấy âm thanh của tiểu nhân nhi bên cạnh.
Lục Tông quay qua xem, thấy tiểu bánh bao đang nghiêng đầu bên bàn,
khuôn mặt nhỏ mập mập dính sát vào mặt bàn, mặt cúi xuống làm nổi bật
hai búi tóc được búi bằng dây màu hồng nhạt cùng mấy bím tóc tinh tế.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng giờ phút này lại hơi há miệng, bên mép còn dính dính một ít nước miếng.
Lục Tông nhíu mày, quay đầu lại, tiếp tục đọc sách trong tay.
Giây lát, hắn lại một lần nữa quay đầu lại, lấy ra từ trong lồng ngực
một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, mặt mày ôn hòa, cẩn thận từng li từng
tí lau hết nước miếng bên mép nàng.