Ngô Gia Kiều Thê
Chương 17 : Làm mất mặt
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Nhị thẩm này của nàng càng ngày càng quá quắt!
Tứ tỷ tỷ bây giờ mới có năm tuổi, tuổi còn nhỏ đã gánh trên mình tội
danh trộm đồ, sau này làm gì còn chút thanh danh nào nữa? Khương Lệnh
Uyển nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, nàng hiểu chuyện này không
phải do Tứ tỷ tỷ gây ra, hôm nay phát sinh chuyện này là bởi vì lần
trước nàng bắt nạt Khương Lệnh Huệ. Khương Lệnh Huệ bị nhị thẩm dạy hư,
biết là trả thù nàng không được liền nắm lấy quả hồng mềm là Tứ tỷ tỷ.
Một người lớn, lại có thể vu oan giá họa cho một tiểu nữ oa năm tuổi,
nói ra thật làm mất hết mặt mũi của Vệ Quốc công phủ bọn họ.
Mệt vị nhị thẩm này lại có thể làm ra được loại việc như vậy.
Từ thị thấy Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, nghĩ rằng nha đầu này ngày thường có thông minh lanh lợi thì có như thế nào, chung quy vẫn chỉ là
một tiểu oa nhi bốn tuổi, có thể có năng lực gì? Nàng không để ý tới,
vội vàng lệnh cho ma ma cùng nha hoàn đem Thôi thị và Khương Lệnh Uyển
mang tới Huệ An đường của lão thái thái.
Tiết Vanh cũng biết hôm nay có chuyện lớn xảy ra, tiểu nam oa môi hồng
răng trắng lúc này mím môi không lên tiếng, mắt to chớp chớp vô hại.
Thường ngày hắn cùng tiểu biểu muội chơi đùa, cũng chưa từng thấy nàng
để bụng tới Tứ tỷ tỷ Khương Lệnh Huệ này cho lắm, lúc này hắn mới còn
nhỏ cũng không thể hiểu được hết, chỉ cho rằng tiểu biểu muội cũng không để ý đến Khương Lệnh Huệ, vội vàng cầm tay nhỏ mềm mại của tiểu biểu
muội nói: “Xán Xán, chúng ta đi thôi. Trộm đồ đều là hài tử xấu, chúng
ta không nên chơi với hài tử xấu.”
Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt mập trắng nõn của Tiết
Vanh, đôi mắt đen tròn như ngọc mã não chăm chú nhìn hắn “Tứ tỷ tỷ mới
không phải kẻ trộm.” Nói xong liền nhấc làn váy chạy ra ngoài.
Lông mày nhỏ của Tiết Vanh nhíu lại, sau đó chân ngắn cũng bước đi theo.
Tuy nói quy củ ở Vệ Quốc công phủ không tính là quá hà khắc nhưng cũng
không chấp nhận được việc trộm cắp. Hôm nay lão thái mặc một thân xiêm y màu xanh ngọc có thêu những bông hoa nhỏ xếp thành chữ “Thọ”, đang ngồi trên ghế chủ vị, tuy ngày thường bà rất hòa ái thân thiện, nhưng giờ
phút này, sau khi nghe Từ thị nói xong, lông mày lập tức nhăn lại.
Từ thị âm thầm đánh giá vẻ mặt của lão thái thái, trong lòng vui mừng
nhưng trên mặt lại tỏ vẻ tiếc hận nói: “Con dâu vốn không muốn quấy rầy
nương, chỉ là con dâu cảm thấy chuyện này con dâu không làm chủ được,
không biết nên xử lí như thế nào mới tốt.”
Khương Lệnh Uyển vội vã chạy tới, thấy lão thái thái, lập tức đi qua
hành lễ, thanh âm nhu nhu mềm mại kêu một tiếng “nãi nãi”. Nhưng xác
thực chuyện này đã nháo quá lớn, lão thái thái thấy Khương Lệnh Uyển
cũng chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không còn thấy sự vui mừng thường
ngày. Khương Lệnh Uyển thấy bà như vậy, chỉ sợ Từ thị đã đem mọi chuyện
nói ra mất rồi, nàng vội vàng chạy đến bên người lão tổ tông, khuôn mặt
nhỏ giương lên lầm bầm vài tiếng: “Nãi nãi, Tứ tỷ tỷ sẽ không lấy trộm
đồ. Mấy thứ như trâm hoa này Tứ tỷ tỷ mới không hiếm lạ.”
Lúc này Khương Lệnh Uyển liền chạy đến bên người Thôi di nương.
Khương Lệnh Đề vốn nhỏ gầy, bây giờ khuôn mặt nhỏ trắng bệch không có
chút tơ máu, mắt to trong veo còn hồng hồng, nhìn rất đáng thương, hiển
nhiên là bị dọa sơ. Khương Lệnh Uyển sờ vào túi áo, thấy không có khăn
tay, liền nghiêng đầu nhìn Tiết Vanh: “Vanh biểu ca, huynh có khăn tay
không?”
Tiết Vanh lập tức lấy ra một một chiếc khăn màu xanh ngọc, bên trên còn thêu hình con hổ oai phong lẫm liệt,
Khương Lệnh Uyển cầm khăn lau mặt cho Khương Lệnh Đề, rất là đau lòng,
bi bô nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sau này Xán Xán sẽ không để cho ai bắt nạt tỷ.”
Tay Thôi di nương vẫn còn run rẩy, lẳng lặng ôm lấy nữ nhi trong ngực.
Hôm nay bị kinh hách, nhưng cuối cùng vẫn chọc tức Từ thị, tháng ngày
trôi qua sau này cũng sẽ không thanh thản. Chỉ là chuyện này đã kinh
động đến lão thái thái, Từ thị e ngại vị trí của lão thái thái trong
phủ, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm mẹ con các nàng gây
chuyện phiền phức. Nghĩ như vậy, Thôi di nương mới yên tâm một chút.
Nàng nhìn tiểu nữ oa dịu dàng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng
lại cảm thấy Lục tiểu thư có chút không giống thường ngày. Những lời nói vừa rồi nàng hỏi Tam tiểu thư chỉ là vô ý, làm hại Tam tiểu thư lỡ
miệng, như vậy Lục tiểu thư quả là phúc tinh của Đề nhi.
Thôi di nương đưa Khương Lệnh Đề về Thanh Hà cư, Khương Lệnh Uyển lúc
này mới đem khăn trả cho Tiết Vanh, tiểu lông mày bắt đầu nhăn lại.
Tiết Vanh cầm khăn, hiển nhiên không nhận ra sự lo lắng của Khương Lệnh
Uyển, trong lòng ghen tị, không nhịn được thốt lên: “Xán Xán, sao muội
đối xử tốt với Đề biểu muội như vậy?” Mới có mấy ngày, tiểu biểu muội
của hắn như là biến thành người khác, lúc thì yêu thích Tông biểu ca
kia, lúc lại thích Tứ tỷ tỷ này, hắn thật ghen tị a.
Trong lòng Tiết Vanh không vui, xông tới cầm lấy tay nhỏ trắng mịn của
Khương Lệnh Uyển, chu miệng quấn quít lấy nàng: “Xán Xán, muội thích
huynh nhất, có phải hay không? Lần trước muội đã nói, thích huynh nhất…”
Có sao?
Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, chớp chớp đôi mắt to mọng nước.
Phảng phất… có chút ấn tượng nho nhỏ.
—— “Vanh biểu ca, Xán Xán thích huynh nhất. Chờ đến lúc cô đến, huynh nói với cô bình hoa này do huynh đánh vỡ có được không?
—— “Được a.”