Ngô Gia Kiều Thê
Chương 18 : Tuấn tú
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Chuyện Từ thị tuy không làm lớn, nhưng dù sao cũng không có tường nào
không lọt gió, Khương Nhị Gia biết được liền không nhịn được phát sinh
tranh chấp cùng Từ thị. Tính tình Từ thị vốn mạnh mẽ, thường ngày lúc
nào cũng đè đầu cưỡi cổ Khương Nhị Gia, mà Khương Nhị Gia tính tình
phong lưu, cưới một sư tử Hà Đông như thế, những năm nay bên ngoài thu
lại không ít, nhưng trên thực tế vẫn không thay đổi. Nam nhân vốn sĩ
diện, dù hay nhường nhịn thì cũng sẽ có thời điểm không nhịn được. Còn
Từ thị, lúc trước gặp lão thái thái đã đụng phải cái đinh, trở về sân
còn gặp phu quân gây chuyện, tính khí liền bộc phát.
Hai người cứ nháo như vậy, một lần hai lần, Khương Nhị Gia tức giận liền phất tay áo mà đi, trực tiếp đi tới Thanh Hà cư của Thôi di nương.
Trên thực tế Khương Nhị Gia tuy rằng phong lưu, nhưng vẫn còn có chút tình cảm với Thôi di nương.
Thôi di nương là người dịu dàng ngoan ngoãn, không tranh không đoạt,
không giống Từ thị chuyện gì cũng muốn xen vào, phải nắm trong tay mình
mới an tâm, so sánh giữa hai người, lại càng thấy Thôi di nương tốt hơn
biết chừng nào.
Khương Nhị Gia ở chỗ Từ thị bị làm cho tức giận, đến chỗ Thôi di nương, liền cảm thấy nơi này thật dễ chịu thoải mái.
Ngày ấy lão thái thái nhìn Khương Lệnh Đề trong lòng Thôi di nương gầy
gò nhỏ nhắn, khuôn mặt bé nhỏ hầu như không có tí thịt nào, không giống
như gương mặt bánh bao mập mạp của Khương Lệnh Uyển, vừa nhìn liền biết
được chăm sóc tốt. Lão thái thái là người tin Phật, có lòng hướng thiện, đầy lòng yêu thương, liền căn dặn con thứ hai của mình cũng phải quan
tâm Khương Lệnh Đề một ít, tuy là thứ nữ, nhưng vẫn là khuê nữ của mình, không thể bên nặng bên nhẹ quá mức, cuộc sống cũng không bằng hạ nhân.
Khương Nhị Gia vốn cảm thấy thua thiệt thứ nữ này, hiện nay lão thái
thái đã lên tiếng, tất nhiên là đáp ứng, sau đó lập tức đem đồ tốt không ngừng đưa tới Thanh Hà cư, lại đưa thêm vài nha hoàn ma ma, nhất thời
Thanh Hà cư vốn yên tĩnh cũng náo nhiệt hẳn lên. Ban đầu Từ thị còn muốn làm ầm ĩ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, biết rằng cứ nháo như vậy,
chính là tự đẩy nam nhân của mình về hướng Thôi di nương bên kia, tính
tình cũng thu liễm một ít.
Thời điểm Khương Lệnh Uyển đi Thanh Hà cư thăm Khương Lệnh Đề, thấy
Khương Lệnh Đề mặc một thân áo váy màu hồng phấn thêu những cành hoa gấp chồng lên nhau, hai búi tóc trái đào cột bằng dây buộc màu hồng, còn
gắn thêm hai đóa hoa lụa màu đỏ, điều này làm khuôn mặt nhỏ hồng hào hẳn lên.
Một tháng qua, Khương Lệnh Đề đúng là hơi mập lên chút.
Chuyện này phải kể đến công của người cha Khương Nhị Gia này, nhìn nữ
Khương Lệnh Uyển bị ôm lên xe ngựa, nhìn Tô Lương Thần ngồi bên người
lão thái thái. Hôm nay Tô Lương Thần dường như cũng cố ý trang điểm một
phen, ăn mặc chỉnh tề, trên hai búi tóc cũng cài một cây trâm hoa mai
đỏ. Tô Lương Thần ngoan ngoãn mở miệng chào hỏi, trên mặt tràn ngập nụ
cười vui vẻ, vừa nhìn liền biết giáo dưỡng cực tốt.
Khương Lệnh Uyển bĩu môi, lên tiếng chào “Lương Thần biểu tỷ.”
Kỳ thực nói thật, kiếp trước nàng cùng Tô Lương Thần cũng không qua lại, tuy nói là biểu tỷ muội, nhưng Tô Lương Thần cùng Khương Lệnh Huệ lại
thân thiết hơn, Khương Lệnh Huệ cũng coi Tô Lương Thần thành thân tỷ
muội. Hơn nữa Tô Lương Thần có chút không phóng khoáng, mỗi lần nàng
thấy mình ăn mặc tinh xảo gây chú ý, liền lộ ra ánh mắt trào phúng. Có
lẽ là cảm thấy cô nương gia huệ chất lan tâm mới là quan trọng nhất,
loại người như mình mỗi ngày chỉ nghĩ mặc xiêm y gì, đeo đồ trang sức
gì, cũng khó trách không hợp ý nàng.
Nhưng hôm nay, Tô Lương Thần đối với nàng lại đặc biệt nhiệt tình.
Một lúc lại hỏi nàng khát không, một lúc khác lại hỏi nàng có đói bụng
không, cứ như một đôi hảo tỷ muội thương yêu nhau, như thể mối quan hệ
của hai người tốt đẹp vô cùng.
Xe ngựa nhanh chóng đến giữa sườn núi Tương Nguyên tự, phía trên xe ngựa không lên được, chỉ có thể đi bộ. Khương Lệnh Uyển được mẫu thân mình
ôm xuống xe ngựa.
Lão thái thái được Lý ma ma đỡ xuống xe ngựa, liếc mắt về phía trước một cái. Thấy một thiếu niên cẩm bào ngọc sắc đứng thẳng dưới gốc cây cổ
thụ, môi hồng răng trắng, đặc biệt tuấn tú, ánh mắt từ ái, không nhịn
được than thở: “Tiểu thiếu niên này thật tuấn a, so với Dụ nhi nhà chúng ta còn đẹp hơn, không biết là con cái nhà ai?”
Khương Lệnh Uyển nằm nhoài trong lòng mẫu thân mình, nghe được âm thanh
có chút ngạc nhiên, cũng muốn nhìn thấy vị tiểu thiếu niên nào so với ca ca nàng còn tuấn lãng hơn.
Khương Lệnh Uyển nhấc đầu nhỏ lên, đôi mắt to đen láy.
Vừa nhìn lên liền không dời mắt nổi.
Nha, không phải nhà ai, chính là người nhà nàng.