Ngô Gia Kiều Thê

Chương 19 : Nhớ thương

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Dung mạo Lục Tông xác thực là quá anh tuấn, không biết tại sao hắn lại có được dung mạo như vậy.



Bây giờ trên người tiểu thiếu niên lộ ra vẻ ngây ngô non nớt, nhưng ngày sau, khi hắn chinh chiến sa trường trở về, ngẩng cao đầu cưỡi trên đại

mã, trên người mặc một bộ chiến bào mà đen, bội kiếm treo bên đai lưng,

anh tư như vậy khiến cho cả đời này của nàng cũng không thể nào quên.



Khương Lệnh Uyển liếc nhìn vài lần, nhưng rất nhanh liền buông mắt xuống.



Lục Tông đi về phía lão thái thái, tuy rằng tính tình Lục Tông có chút

lạnh nhạt, nhưng cũng là một người tôn trọng trưởng bối, thái độ của hắn đối với lão thái thái vô cùng kính trọng.



Hai lần trước Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ, lão thái thái lại không có

trong phủ, hôm nay rốt cuộc mới nhìn thấy, vị thiếu niên ổn trọng tuấn

lãng này là thế tử Vinh vương phủ Lục Tông, gương mặt của lão thái thái

từ ái cười nói: “Tính khí rất tốt…” Sau đó nhìn về phía Khương Lệnh uyển đang nằm trong ngực nói, “Không phải Xán Xán rất yêu thích Vinh thế tử

sao? Vậy tại sao hôm nay lại không ra chào hỏi người ta?”



Chu thị lúc này mới nhớ mấy ngày nay nữ nhi cũng không còn treo ‘Tông

biểu ca’ ở ngay khóe miệng nữa, trẻ con đúng là có mới nới cũ, chỉ mới

hơn một tháng, liền quên mất Tông biểu ca mà nàng luôn tâm tâm niệm

niệm, ngay cả Tiết Vanh xưa nay quan hệ rất tốt, thái độ bây giờ cũng

không lạnh không nhạt với người ta. Khuôn mặt xinh đẹp của Chu thị hơi

hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nặn nặn gương mặt bánh bao của Khương

Lệnh Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Xán Xán ngoan, mau gọi biểu ca.”



Khương Lệnh Uyển nhấc đầu nhỏ lên, thấy Lục Tông đang nhìn về phía nàng. Lúc này mới mím môi, tay nhỏ ôm lấy cổ của mẫu thân, âm thanh mềm mại

nhu nhược gọi: “Biểu ca.”



Lục Tông cũng nhận ra được sự biến hoa của tiểu biểu muội, chỉ nhàn nhạt “Ân” một tiếng, sau đó hạ mắt không nói gì.



Lục Tông đang chờ người, khi thấy một người mặc một thân trường bào cổ

tròn màu xanh trúc đang đi tới, lúc này mới lộ ra vẻ mặt của một tiểu

hài đồng, ưỡn thẳng lưng, hô một tiếng: “Cữu cữu.”



Khương Lệnh Uyển nghe tiếng nhìn qua, thấy nam tử đi tới ước chừng ba

mươi tuổi, khí chất nho nhã, hai hàng lông mày lộ ra một cỗ anh khí.
muốn hạ mặt xuống, nhất thời miệng nhỏ Khương Lệnh Uyển vểnh lên, vểnh

lên rất cao, chỉ sợ người khác không biết được là nàng đang tức giận.



Nàng đi một lúc, nhấc mắt lên, thấy Tô Lương Thần còn đang ở bên cạnh

Phùng Hoài Viễn, tuy rằng không dựa gần Lục Tông, nhưng nàng nhìn vẫn

thấy chướng mắt.



Chân ngắn của Khương Lệnh uyển đang bò từng bậc thang thì đột nhiên

ngừng lại, quay về phía Chu thị nói: “Nương, Xán Xán không muốn đi.”

Nàng thấy mẫu thân mình đang muốn hỏi gì đó, bĩu bĩu môi xụp mặt xuống

che cái bụng nhỏ, mày nhỏ cau lại, “Xán Xán đau bụng.”



Lời này lập tức liền dọa sợ Chu thị, nàng ôm nữ nhi lên thân thiết dò hỏi.



Hôm nay người lên núi không nhiều, đoàn người đi phía trước đương nhiên

chú ý thấy, Lục Tông nghe thấy tiếng vang liền nghiêng đầu lại. Trên

gương mặt tuấn lãng của thiếu niên không hề có chút cảm xúc, đôi con

ngươi đen tuyền nhìn về phía cục bột nhỏ đang vểnh vểnh khóe miệng, thấy bánh bao nhỏ có vẻ không vui, sau đó quay sang nói với Phùng Hoài Viễn: “Cữu cữu, Tông Nhi đi xem tiểu biểu muội.” Sau đó không chờ Phùng Hoài

Viễn nói cái gì liền đi xuống phía dưới.



Chu thị ôm nữ nhi, thấy Lục Tông đi đến nàng có chút giật mình.



Lục Tông còn nhỏ tuổi, nhưng lại vô cùng cẩn trọng dò hỏi: “A di, biểu muội bị sao vậy?’



Chu thị thấy động tác của nữ nhi hơi cứng lại một chút, nữ oa ngẩng đầu

xem xét Lục Tông, sau đó cúi đầu rúc vào lòng nàng lầm bầm một câu: “Xán Xán không có chuyện gì.”



Lục Tông tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được tâm

trang của tiểu biểu muội rất không vui. Hắn liếc mắt nhìn xuống bánh bao nhỏ, sau đó nói với Chu thị: “Nếu không a di đi trước đi, Tông Nhi sẽ

thay ngài chăm sóc muội muội.”



Lúc này Chu thị bỗng nhiên hiểu ra.



Hóa ra không phải nữ nhi nhà nàng có mới nới cũ, hơn nữa còn ghi nhớ rất kĩ.