Ngô Gia Kiều Thê

Chương 20 : Chấp niệm

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Chu thị hiểu Lục Tông là một hài tử ổn trọng, cũng yên tâm giao nữ nhi cho

hắn, bản thân cùng nha hoàn ma ma liền xoay người đi lên núi.



Hai bên thềm đá trồng những cây quế già, bây giờ là giữa mùa thu, hương

quế tỏa ra, gió thổi qua làm mùi thơm càng đậm thêm, như thấm vào lòng

người. Lục Tông nhìn tiểu bánh bao trước mặt, hai búi tóc nhỏ được búi

lại bằng hai sợi dây màu hồng nhạt đang bị gió thổi lên, phấp pha phấp

phới. Lục Tông thấy nàng không hoạt bát nghịch ngợm như hồi trước, đầu

nhỏ cúi xuống cực kì an tĩnh, lúc này hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn

khuôn mặt mập mạp của tiểu oa nhi, sau đó đặt tay lên bụng nhỏ mềm mại

của nàng xoa nhẹ mấy cái.



Khương Lệnh Uyển sợ ngứa, liền cười ra tiếng, sau đó cắn môi tha thiết nhìn Lục Tông.



Tay Lục Tông dừng lại một chút nhưng không có thả ra, chỉ hỏi: “Còn đau không?”



Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu nhỏ. Nàng chỉ giả đau bụng, không phải đau thật.



Từ trước đến nay Lục Tông không biết dỗ dành người khác, huống chi đối

phương chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi. Hắn cũng không biết chuyện gì

đang xảy ra, nhưng nguyên nhân khiến nàng giận dỗi dường như có liên

quan đến hắn. Lục Tông nhíu mày suy nghĩ một chút, nhưng lại không nghĩ

ra nguyên nhân, sau đó phảng phất nghĩ tới điều gì liền nói: “Một tháng

nay huynh cùng cữu cữu đến Nghi Châu, có mang về ít đồ chơi nhỏ, trở về

huynh sẽ lệnh người mang qua cho muội—— “



Khương Lệnh Uyển nghe xong liền ngẩng đầu, hai mắt mở to kinh ngạc nói: “Tông biểu ca đi Nghi Châu?”



“Ừm.” Lục Tông gật đầu. Người hắn kính trọng nhất chính là cữu cữu, sau

này muốn cùng cữu cữu chinh chiến sa trường, nhưng tuổi hắn vẫn còn nhỏ, mà cữu cữu nói đợi đến khi hắn đủ mười bốn tuổi mới đưa hắn đến quân

doanh. Mấy ngay nay hiếm khi thấy cữu cữu rảnh rỗi, tất nhiên hắn phải

đi theo để học hỏi.



Vậy là nàng oan uổng hắn? Khương Lệnh Uyển ảo não không thôi.



Nàng nghĩ rằng hơn một tháng qua hắn không đến thăm nàng là do hắn nuốt

lời, không ngờ là vì hắn đi xa nhà. Lấy tính cách của hắn, lúc về còn

không quên mang lễ vật cho nàng, đủ để biết rằng hắn cũng đặt nàng trong lòng. Tuy là tình cảm biểu huynh muội nhưng hắn cũng không có quên.

Khương Lệnh Uyển trong lòng cảm thấy ngọt ngào —— coi như nàng mới có

bốn tuổi, Lục Tông vẫn rất quan tâm đến nàng.


Khương Lệnh Uyển thật không có tình cảm gì đối với vị Lương Thần biểu tỷ này. Tuy rằng Tô Lương Thần đối xử với nàng rất thân thiện, nhưng lại

tính toán chi li, trong lòng nhớ rất rõ những hành động kia. Kỳ thật Tô

Lương Thần mới có năm tuổi, nói thẳng ra thì không nên có tâm tư với Lục Tông mới đúng, nhưng nàng vẫn có cảm giác gì đó rất kì lạ. Nếu đã thấy

là lạ, nàng tất nhiên không thể cùng tiểu nữ oa năm tuổi giả vờ giả vịt, không thích chính là không thích, cũng không thể che giấu được. Làm cho nàng hiểu được mình không thích nàng, nếu là người thức thời, thì nên

cách xa mình một chút.



Lúc này Phùng Hoài Viễn cùng Lục Tông mới dùng xong cơm chay, hai người

người tản bộ tiêu cơm bên cạnh hồ sen sau hậu viện Tương Nguyên tự.



Phùng Hoài Viễn dáng người cao to, mà Lục Tông mới có mười tuổi, đứng

bên cạnh Phùng Hoài Viễn, thật là có sự chênh lệch lớn. Tiểu thiếu niên

có vầng trán cao, vẻ mặt tuy không có nhiều cảm xúc nhưng vẫn mơ hồ mang theo một chút nhu hòa. Phùng Hoài Viễn nghĩ đến tiểu nữ oa luôn quấn

quít lấy Lục Tông, hắn biết nhân duyên của cháu trai xưa nay không tốt,

vẫn là lần đầu tiên thấy hắn được một tiểu cô nương yêu thích, không

khỏi cảm thán: “Xán Xán dường như rất thích con, thật là ngạc nhiên.”



Lục Tông nhíu mày. Kỳ thực hắn cũng không hiểu vì sao tiểu bánh bao kia lại thích hắn.



Phùng Hoài Viễn nhớ lại khuôn mặt của nữ oa kia, mặt mày như vẽ, trắng

trẻo như pho tượng ngọc, dường như nhớ đến cái gì, liền thấp giọng nói:

“Xán Xán rất giống mẫu thân nàng khi còn bé, có điều Xán Xán hoạt bát

hơn chút…” Hắn quay đầu nhìn Lục Tông: “Nếu con nhỏ lại vài tuổi, sau

này hai đứa lớn lên, nói không chừng sẽ trở thành một đôi.”



Nói đến đây ánh mắt của hắn lại mềm đi mấy phần. Tình cảm thanh mai trúc mã là một thứ tình cảm rất đẹp.



Vậy mà lúc Phùng Hoài Viễn vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu thị đi tới. Chu

thị dáng người thướt tha, mềm mại thanh thoát, nàng đang cúi đầu cười

nói cùng nữ nhi, nụ cười như hoa làm Phùng Hoài Viễn nhìn đến ngây dại.



Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Lục Tông, lập tức chạy tới. Đôi chân ngắn đi

tới bên người Lục Tông, ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Hoài Viễn hô lên:

“Cữu cữu.” Sau đó bàn tay kéo áo Lục Tông nói: “Tông biểu ca, cùng Xán

Xán đi bái Bồ Tát đi.”



Lúc nãy nàng chỉ lo cùng Lục Tông chơi đùa, đã quên bái Bồ Tát.



Nàng muốn cùng Lục Tông đi bái Bồ Tát.——



Vì cầu tử.