Ngô Gia Kiều Thê

Chương 28 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Khương Lệnh Uyển tuy mới có bốn tuổi, nhưng trước khi ra ngoài đều muốn ăn mặc thật xinh đẹp chưa từng thay đổi.



Khương Lệnh Uyển để Đào ma ma thay cho mình một bộ váy mới, sau đó ngồi

trước gương chỉnh lại đầu tóc của mình. Tóc của oa nhi bốn tuổi vừa mềm

vừa mỏng, mặc dù không được như lúc nàng lớn lên đen như mực, nhưng cũng vẫn được cho là tốt. Nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trẻo trong gương,

tiểu bánh bao người gặp người thích, Khương Lệnh Uyển cảm thấy thỏa mãn.



Có điều nghĩ đến tiểu bánh bao thịt này biến thành khuôn mặt nhỏ trắng nõn to bằng lòng bàn tay, đúng là có chút không nỡ.



Khi còn bé mập một chút là đẹp, lớn rồi thì tinh tế yểu điệu mới là đẹp, nàng dù không muốn, nhưng nếu lớn lên vẫn sẽ là gương mặt đầy thịt này, nàng khóc chết mất.



Khương Lệnh Uyển bóp nhẹ gương mặt mình một cái, con ngươi óng ánh linh động.



“Xán Xán, Xán Xán…”



Nghe được âm thanh ở bên ngoài, Khương Lệnh Uyển liền biết người nào đến, nhíu mày thầm nói: Vanh biểu ca sao lại tới rồi?



Chưa thấy người đã thấy tiếng, chính là vị Vanh biểu ca của nàng.



Nàng ngồi trên ghế thêu, liền thấy Tiết Vanh mặc một thân áo choàng xanh sẫm thêu cành trúc phá tan rèm châu hướng nàng chạy tới, bộ dạng hung

hăng tiến vào. Hắn mở hai tay ra ôm nàng vào lòng, vừa khóc vừa hét lên: “Xán Xán, ô ô ô...Xán Xán muội không sao chứ?”



Không thấy nàng đang yên đang lành ngồi đây sao? Tất nhiên là không có chuyện gì.



Khương Lệnh Uyển biết Tiết Vanh đại khái là biết được tin tức về chuyện

xảy ra lần trước, hôm nay cố ý đến thăm nàng đây mà. Nhưng giờ nàng bị

tiểu biểu ca ôm đến độ sắp thở không nổi, tiếc rằng khí lực nhỏ khống

đánh lại hắn, chỉ có thể cố sức dùng tay vỗ vỗ cái mông tròn nhỏ của

hắn, nhắc nhở: “Vanh biểu ca, Xán Xán không có chuyện gì, ca thả muội ra trước đã.”



“Không thả không thả, ta không thả…”



Miệng nhỏ mập mạp trắng trẻo của Tiết Vanh cong lên, ngữ khí kiên định

không thể lay chuyển, phảng phất bắt hắn buông tay chính là lấy mạng của hắn.



Khương Lệnh Uyển biết tính tình Tiết Vanh thích làm nũng, lần này ngửi

thấy mùi thơm ngòn ngọt vị sữa trên người hắn, trong lòng cảm thấy bất

đắc dĩ, chớp mắt liền thấy Tiết Vanh vừa khóc vừa kéo lấy nàng, sau đó

mới thoáng buông tay một chút, hai mắt đẫm lệ, tay nắm chặt thành quả

đấm nhỏ, ngữ khí kiên định: “Xán Xán, sau này biểu ca sẽ cố gắng bảo vệ

muội, huynh...huynh sẽ về học võ với tỷ tỷ, sau này lớn lên nhất định sẽ bảo vệ Xán Xán.”



Học võ cùng Tranh biểu tỷ?



Khương Lệnh Uyển không nhịn được cười.



Kiếp trước Tiết Vanh sau khi lớn lên, gương mặt tuấn tú đẹp đến mức có

thể ăn được, da dẻ so với tiểu cô nương nuôi dưỡng trong khuê phòng còn

trắng mịn hơn, hơn nữa cánh tay cánh chân kia, làm sao có thể học võ? Mà lúc này...Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Tiết Vanh,

nhìn mũi hắn treo một ít mì sợi*, vội quay về phía Đào ma ma nói: “Đào

ma ma, ngươi nhanh lau nước mũi cho Vanh biểu ca.”



*mì sợi: vâng, ý tác giả là nước mũi đấy các bác ạ…hình ảnh ẩn dụ rất ư là xinh đẹp….



Đào ma ma cầm khăn nhìn lên, thấy khuôn mặt mập mạp trắng nộn của Tiết

tiểu công tử khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, mũi sụt sịt mấy cái.


Khương Lệnh Uyển thấy vậy có chút khó chịu.



Hắn ngoảnh mặt làm ngơ như vậy là có ý gì?



nhìn gương mặt tiểu bánh bao thịt đầy tức giận của Khương Lệnh Uyển, Lục Bảo Thiền vốn thông minh tất nhiên biết rằng tiểu biểu muội có chút tức giận, nhưng nàng quen thuộc tính tình ca ca mình, vội giải thích: “Xán

Xán muội đừng giận, ca ca ta chính là như vậy, có chút không thích nói

chuyện.”



Khương Lệnh Uyển nghĩ: Nói thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng nàng, nàng làm sao lại tức giận a?



Lúc này, Đào ma ma cũng theo vào mang hộp cơm tử đàn tới, nói: “Nô tỳ

tham kiến Vinh Thế tử, tiểu Quận chúa. Vinh Thế tử, đây là canh gà phu

nhân chúng ta tự tay ninh, đặc biệt đưa tới cho Vinh Thế tử bồi bổ thân

thể…” Nghĩ tới điều gì đó, Đào ma ma lại nói, “Nhưng là do Lục tiểu thư

cố ý đề nghị, Lục tiểu thư mấy ngày nay vẫn luôn nhắc tới Vinh Thế tử.”



Nghe được lời này của Đào ma ma, Lục tông đúng là nâng mắt lên.



Nhưng hắn không thấy tiểu bánh bao nhìn hắn, chỉ lo nói chuyện cùng Lục

Bảo Thiền, còn có một nắm nhỏ màu xanh sẫm, ba người tán gẫu hình như

rất vui vẻ.



Đào ma ma thấy bầu không khí có chút lúng túng, lại nói: “Vậy...Vinh Thế tử có muốn uống lúc còn nóng?”



“Ân.” Lục Tông khẽ vuốt cằm, đem sách đặt qua một bên, đứng dậy xuống giường.



Tuổi còn nhỏ đã có một bộ tư thái hờ hững, khiến đào ma ma cũng không

dám qua loa, than thầm trong lòng: Chính là một tiểu thiếu niên nhỏ nhỏ, lại có thể cứu Lục tiểu thư về, thật là khó lường.



Lục Tông tùy ý mặc thêm một cái áo choàng màu thiên thanh, ngồi cạnh bàn nhỏ trong phòng ngủ.



Đào ma ma đem hộp đựng canh gà bưng ra, nắp vừa mở ra, mùi thơm nồng

nặc, nhất thời khiến ba người kia thèm nhỏ dãi. Đào ma ma múc ra một

chén sứ trắng nhỏ, đưa cho Lục Tông nói: “Vinh thế tử uống chậm một

chút, cẩn thận nóng.”



Tiết Vanh vốn không nói lời nào, ngoan ngoãn kéo kéo tiểu bàn tay của

Khương Lệnh Uyển, nhìn cảnh này, cũng kéo theo Khương Lệnh Uyển đi đến

cạnh bàn. Đào ma ma nhìn đôi mắt to đen láy của Tiết Vanh, chỉ cảm thấy

hắn thật đáng yêu. Ngược lại canh gà cũng nhiều, một mình Lục Tông uống

không hết, mấy tiểu oa oa vây quanh bàn nhỏ ngồi thành một vòng, mỗi

người một bát.



Tiết Vanh vốn dính người, không muống ngồi một mình, gắt gao dựa gần

Khương Lệnh Uyển, nào biết thời điểm vô ý một chút, liền không cẩn thận

đánh đổ bát sứ, nước canh lập tức đổ lên mu bàn tay của Khương Lệnh

Uyển, mu bàn tay nhất thời nóng đỏ lên.



“A...Nóng!”



Lại thấy Lục Tông đang thoang thả ung dung ăn canh ở bên cạnh lập tức

đem muôi đặt ở trên bàn, vội vã cầm tiểu bàn tay của Khương Lệnh Uyển

lên.