Ngô Gia Kiều Thê
Chương 29 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Xưa nay Lục Tông phản ứng rất nhanh, lần này liền cấp tốc ôm lấy tiểu
bánh bao, trực tiếp ôm nàng tới gian nhà phía sau hậu viện. Khương Lệnh
Uyển không biết Lục Tông làm gì, hai tay ý thức ôm lấy cổ hắn, lông mày
nhíu chặt lại.
Lục Tông ôm người đến bên cạnh cái giếng, múc nước, nhấn bàn tay nhỏ của Khương Lệnh Uyển vào thùng gỗ, ngâm tay trong nước giếng lạnh lẽo.
Khương Lệnh Uyển bị Lục Tông ôm vào trong ngực, chóp mũi tràn đầy mùi
thuốc trên người Lục Tông. Bị ngâm nước lạnh, sự đau đớn từ mấy ngón tay xác thực đã giảm đi rất nhiều, nàng cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang ngâm trong nước, mắt trợn tròn.
Tuy Lục Tông mới mười tuổi, ngón tay cũng lớn hơn của nàng rất nhiều,
hơn nữa lại rất thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, rất đẹp.
Nếu vừa nãy nàng còn thấy không thoải mái, vậy bây giờ nàng lại chẳng
thể nào tức giận nổi với Lục Tông. Như Lục Bảo Thiền đã nói, đây là tính tình của hắn. Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn Lục Tông, châu hoa trên hai búi tóc sượt qua khuôn mặt trắng nõn của hắn, hai người ôm nhau quá chặt, nhưng bởi vì là hài tử nên không có điểm gì không thích hợp. Nàng thấy mày kiếm Lục Tông cau lại, bộ dáng nghiêm túc, lúc này mới hỏi:
“Tông biểu ca, tại sao huynh lại đem ngọc bội tặng cho Xán Xán?”
Trước đây rõ ràng hắn không chịu.
Lục Tông thấy tiểu bánh bao trong ngực không khóc không nháo, biết nàng
đã không còn đau, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Không
phải muội muốn có nó sao?”
Nàng muốn, hắn liền cho?
Khuôn mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển bỗng nở nụ cười xán lạn. Đôi mắt tiểu oa nhi đen trắng rõ ràng, trong suốt sạch sẽ, bên trong tràn đầy
thân ảnh tuấn lãng của tiểu thiếu niên, một chút cũng không che giấu
được. Nghe xong, nàng liền được voi đòi tiên: “Vậy sau này không cho
phép Tông biểu ca không để ý đến Xán Xán, có được không?”
Nói thật, Lục Tông cảm thấy hắn hết cách với tiểu bánh bao này rồi, vừa
nghe xong lời nàng nói, hắn cũng chỉ khẽ vuốt cằm, xem như đáp ứng.
Khương Lệnh Uyển biết Lục Tông nói lời giữ lời, cũng không hỏi thêm nữa.
Nàng thoáng cúi đầu, lo lắng nhìn tay nhỏ của mình, nhíu mày thầm nghĩ:
Ai, may mắn không bỏng quá nặng, nếu không bàn tay mình sẽ biến thành
một cái móng heo.
Tiết Vanh gây họa, lúc trở về đầu nhỏ vẫn rũ xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy chột dạ và hổ thẹn.
Khương Bách Nghiêu cũng không nghĩ đến hôm nay sẽ xảy ra việc này.
Xưa nay hắn rất yêu thương nữ nhi, nói khoa trương hơn chính là nữ nhi
bảo bối mất đi một sợi tóc hắn cũng đã đau lòng rồi. Mấy ngày nay nhiều
lần nữ nhi xảy ra chuyện, ngắn ngủi mấy tháng mà bị thương còn nhiều hơn bốn năm gộp lại. Thê tử hắn cả ngày mặt ủ mày chau, hắn cảm thấy bản
thân mình vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng hôm nay Tiết Vanh cũng không cố ý, hơn nữa hắn cũng chỉ là một tiểu oa nhi năm
tuổi, cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể trách phạt Đào ma ma chăm
sóc không cẩn thận. Cũng may không xảy ra chuyện gì lớn, trở về liền
khấu trừ hai tháng tiền lương coi như là trừng phạt, chuyện này cũng coi như xong.
Bên trong xe ngựa, Tiết Vanh ngồi thẳng lưng, thoáng rũ mắt, hai tay nhỏ đan chặt thành một nắm bất an nhìn mọi người.
Hắn rất thích tiểu biểu muội, đương nhiên không muốn nàng bị bỏng, nhưng hắn sai rồi… Tiết Vanh cắn môi, đột nhiên nhớ lại ánh mắt lúc nãy Lục
Tông nhìn hắn —— giống như một con sói lớn đang muốn nuốt chửng lấy hắn.
Tiết Vanh nghĩ: Không trách tiểu biểu muội thích vị Tông biểu ca này như thế, quả thực Lục Tông lợi hại hơn hắn nhiều.
Sau khi về phủ, Chu thị đang ngồi trên giường thêu khăn lụa, vừa nghe
tin nữ nhi bị bỏng, sợ đến nỗi suýt nữa kim đâm vào tay, nàng ôm lấy nữ
nhi vào lòng, cẩn thận kiểm tra tay nữ nhi. May mà bát canh kia không
quá nóng, lại cộng thêm lúc bị bỏng đã xử lí kịp thời nên vết thương
cũng không quá nghiêm trọng.
đã làm cha, cũng nhau kề vai sát cánh, tình cảm vẫn thân thiết như hồi
còn bé.
Bây giờ Khương Bách Nghiêu nhìn thấy Khương Nhị gia cùng Từ thị, cơn
giận dữ xông lên, nhìn Khương Nhị gia nói: “Nhìn coi thê tử của đệ đã
làm ra chuyện tốt gì!”
Khương Bách Nghiêu ném cho Khương Nhị gia một đống giấy mà hắn đang cầm chặt trong tay.
Khương Nhị gia cúi đầu nhìn, nhìn bản chữ viết tay tinh tế, Từ thị sai
khiến vị hồng tiên cô nương kia, ở chùa Tương Nguyên dùng mê hương làm
ngất tất cả mọi người trong phòng, ôm tiểu chất nữ bốn tuổi ném vào
trong núi, sau đó Từ thị kín đáo đưa cho nàng chút bạc, còn không cho
phép không cho nàng quay trở về Tấn thành… Chuyện xảy ra được ghi lại rõ ràng, cuối cùng còn có dấu tay của hồng tiên.
Khương Nhị gia hiểu rằng chuyện đã bại lộ, bên trên viết quá rõ ràng,
hắn vội vàng rũ mắt, sau đó giương lên, tràn đầy áy náy nói: “Đại ca,
chuyện này đệ cũng mới biết… Biết xong đệ cũng vội vàng mang Từ thị đến
tạ tội.”
Khương Bách Nghiêu giận đến nỗi không nhịn được, con mắt nhìn Từ thị
chăm chú, dường như muốn đâm hai cái lỗ thật lớn trên người nàng.
Hắn lạnh lùng nói: “Tạ tội? Xán Xán mới bốn tuổi, nàng liền sai người
ném con ta vào trong núi, không phải là muốn mạng Xán Xán sao? Khương
Bách Nghiêu ta có đắc tội gì với các người mà các người lại hãm hại nữ
nhi ta như thế?”
Nhớ lại chuyện kia, nếu ngày đó không tìm được nữ nhi, thê tử sợ muốn điên, lòng hắn lại đau như dao cắt.
Khương Nhị gia nói: “Đại ca, chuyện này quả thực là do A Trân không
đúng. Đệ đã giáo huấn nàng, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện hồ đồ
như vậy. Đại ca, nể tình đệ đệ, tha cho nàng một lần, có được hay
không?” Hắn nhấc mi tinh tế quan sát sắc mặt Khương Bách Nghiêu, sắc mặt hắn đen sì, không hề có ý muốn bỏ qua chuyện này, biết nhất định phải
dùng đến hậu chiêu, liền nói: “Vậy đệ quỳ xuống được không? Đệ quỳ xuống xin lỗi huynh, là đệ không biết quản giáo thê tử…”
“Hôm nay dù ngươi có quỳ gãy chân, ta cũng không tha thứ!”
Khương Nhị gia làm bộ muốn quỳ, mới vừa hất áo choàng, nghe được thanh âm này liền sững sờ.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu thị đứng ở đằng kia.
Cũng không biết Chu thị đã đứng bao lâu, nhưng nhìn thấy tức giận trên
khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lòng hắn cũng đoán ra nàng được đã biết
chuyện. Chu thị rất đẹp, bây giờ bộ mặt nén giận vẫn cứ xinh đẹp như cũ
không sao tả nổi.
nàng mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt thêu hoa phù dung, tóc được
chải chuốt vô cùng cầu kỳ xinh đẹp, trên tóc có cài một cây trâm san hồ
như ý màu hồng, chân đi giày vải, từng bước từng bước đi đến, đôi mắt
xinh đẹp liếc nhìn Khương Nhị Gia, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống trên
người Từ thị, dơ tay lên, không có nửa phần do dự tát cho nàng một bạt
tai, đôi mắt đỏ hồng nói: “Ngươi điên rồi sao?”
Xán Xán mới bốn tuổi, nói thế nào nàng ta cũng là nhị thẩm của Xán Xán, sao có thể làm ra chuyện như vậy!
Ngày thường Chu thị có cách trị gia, nhìn nhu nhược mềm yếu, giống như
người dễ dàng nắn bóp, nhưng chỉ người hiểu rõ mới biết nàng không phải
quả hồng mềm. Chu thị tát một cái, bàn tay nàng cũng trở nên tê dại,
nhưng tức giận trong lòng không hề giảm đi, ngược lại càng lúc càng
tăng, nàng nói: “Chuyện này. Ta sẽ không để yên. Ngươi muốn nhận sự tha
thứ? Được, đêm nay ta sẽ ném nữ nhi của ngươi vào trong núi, ngươi đi đi —— “