Ngô Gia Kiều Thê
Chương 31 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Chu thị biết nữ nhi rất thích vị Tông biểu ca này, hôm nay xuất môn trùng hợp gặp, quả là hữu duyên.
Nhưng nữ nhi tuổi còn nhỏ, đi mã tràng sợ có chút không thích hợp.
Chu thị vẫn đang nghĩ cách để thuyết phục nữ nhi, đã thấy đôi mắt to
tròn của con bé nhìn nàng chằm chằm, long lanh nước, bên trong tràn đầy
khát vọng. Chu thị nhìn thấy mà tâm mềm hẳn đi, nghĩ rằng chỉ cần nhìn
kĩ con bé một chút, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, liền gật đầu.
Đoàn người đi đến mã tràng.
Lục Tông thay đổi một thân trang phục cưỡi ngựa màu đen thêu hoa văn đám mây.
Trang phục cưỡi ngựa có tay áo ngắn và hẹp, đai lưng buộc quanh eo nhỏ
bay phấp phới, chân mang một đôi ủng có mũi cong lên, nhìn thật là gọn
gàng sạch sẽ. Mặt mày Lục Tông tuấn tú, lúc này mặc dù có chút non nớt,
nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến dung mạo tuyệt vời này. Khương
Lệnh Uyển nhìn đến mức không thể dời mắt, thầm nghĩ: Dù là non nớt thì
cũng có thứ đáng xem của khi còn non nớt, sau này trở nên thành thục
thận trọng cũng có cái đang xem của khi thành thục thận trọng.
Lục Bảo Thiền thấy ca ca nàng dắt đại mã đi ra, uy phong lẫm liệt, hưng
phấn trợn tròn hai mắt, chỉ vào Lục Tông đứng cách đó không xa nói: “Ca
ca mặc như vậy thật đẹp.”
Lục Bảo Thiền có một vị ca ca mà cảm thấy thật kiêu ngạo, mỗi lần nghe
người khác khích lệ ca ca, nàng cảm thấy vô cùng vinh dự, còn cao hứng
hơn cả việc người khác khen nàng.
Khương Lệnh Uyển bị Chu thị ôm vào lòng, nhìn Lục Tông chằm chằm.
Gió ở mã tràng hơi lớn, thổi quần áo bay bay, Chu thị híp mắt, nhìn Lục
Tông xoay người lên ngựa, lại nhìn khối ngọc bội nữ nhi đeo trên cổ,
không khỏi có chút đăm chiêu.
… Lục Tông chỉ mới mười tuổi, nhưng nàng lại không thể đối xử với hắn như một hài tử mười tuổi.
Khương Lệnh Uyển quay đầu, nhìn Chu thị bi bô nói: “Nương, Xán Xán muốn tự mình đi có được không?”
Chu thị vừa nghe liền đặt thân thể mập mạp của nữ nhi xuống đất.
Hai chân Khương Lệnh Uyển đạp lên cỏ, bên tay trái là Lục Bảo Thiền cùng Chu Lâm Lang, bên phải là mẫu thân cùng Tiết Vanh, lần này mấy tiểu oa
nhi đều một vẻ mặt hâm mộ nhìn Lục Tông cưỡi ngựa cách đó không xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Khương Lệnh Uyển có chút động lòng.
Nữ tử Đại Chu có thể học cưỡi ngựa, sau này bọn họ lớn lên, cưỡi ngựa
cũng là một môn học công khóa. Kiếp trước nàng không muốn học cưỡi ngựa, xưa nay nàng sợ cực khổ, cảm thấy học cưỡi ngựa quá mệt mỏi, lại sợ té
ngã làm hỏng khuôn mặt, không thể bù đắp cái đã mất. Đã như vậy, cha mẹ
tự nhiên không miễn cưỡng nàng.
Chờ sau khi gả cho Lục Tông, vẫn là Lục Tông tự hắn dạy nàng cưỡi ngựa.
Nàng từng cưỡi trên lưng Lục Tông, cũng cưỡi qua ngựa, cảm giác cả hai đều không tệ.
Chỉ là học cưỡi ngựa hơi khổ, nhưng nàng lại cảm thấy rất có giá trị,
Khương Lệnh Uyển có chút hối hận vì kiếp trước đã không học cưỡi ngựa
sớm một chút. Mà kiếp này, nàng phải bù đắp lại những tiếc nuối từ kiếp
trước, để sau này gặp lại Lục Tông đỡ phải coi thường nàng.
Có điều, Lục Tông tuổi nhỏ như vậy, đã có thể luyện cưỡi ngựa tới trình độ này, thật là có năng khiếu.
Lúc đầu mấy tiểu oa oa còn nhìn chăm chú, nhưng chỉ nhìn mỗi Lục Tông
cưỡi ngựa thì có chút khô khan. Mấy tiểu hài tử tuổi tác tương đương,
chính là tuổi thích náo động, một lúc sau liền đánh nhau trên bãi cỏ
loạn thành một đoàn.
Lục Bảo Thiền nhìn Tiết Vanh, tay nhỏ liền nắm khuôn mặt hắn, cười khanh khách nói: “Vanh Vanh lớn lên thật đáng yêu, như một nữ oa…” Dường như
nghĩ được ý kiến hay, đôi mắt Lục Bảo Thiền sáng rực lên, quay về phía
tiểu bánh bao Khương Lệnh Uyển nói:”Xán Xán, chúng ta trang điểm cho
Vanh Vanh thành một tiểu cô nương được không?”
Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt môi hồng răng trắng của Vanh biểu ca,
tính chơi đùa cũng nổi lên, cùng Lục Bảo Thiền đẩy Tiết Vanh ngồi trên
bãi cỏ, hai ngươi hợp lực giải quyết đầu tóc Tiết Vanh.
Tiết Vanh dù là một tiểu nam oa, cũng không thể chống lại hai nữ oa hợp lực với nhau.
Hơn nữa hắn cũng muốn làm tiểu biểu muội vui vẻ, cuối cùng không giãy
giụa nữa, tùy ý để Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền búi cho hắn kiểu
tóc nữ oa nhi.
Tiết Vanh ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay nhỏ, nghiêm túc chọn bông hoa đẹp nhất.
Thái tử Lục Vân hôm nay bại dưới tay Lục Tông, tuổi nhỏ đã được người
khác tâng bốc, tất nhiên bây giờ không dễ chịu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại,
cung nhân thị vệ đi theo phía sau hai mặt nhìn nhau không dám lên tiếng, chỉ lo thái tử đem tức giận phát tiết lên đầu mình. Thái tử cau mày,
mắt to thoáng nhìn hướng bên cạnh, liền thấy một tiểu oa oa đang ngồi
xổm xuống đất, cái mông cong lên, hình như đang hái hoa.
Ánh mắt thái tử sáng lên, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền xoải bước đi tới.
“Ngươi là người của Vệ Quốc công phủ?”
Thái tử còn nhỏ đã có khí chất thái tử, trên khuôn mặt nhỏ cố ý hiện vẻ uy nghiêm.
Trong tay Tiết Vanh cầm hoa, ngẩng đầu thấy thái tử, liền muốn đưng dậy, thế nhưng mọi người xung quanh lại quỳ xuống, liền biết lai lịch của vị trước mắt, liền hoang mang gật đầu nói: “Ân…” Đúng là hắn theo mợ đến
đây.
Thái tử nghe xong, mặt mày tươi tắn, trong đầu liền nảy ra một ý.
Hắn xem Lục Tông là mục tiêu để phấn đấu, tất nhiên đem chuyện của Lục
Tông hỏi thật rõ ràng. Lần trước Lục Tông ở Tương Nguyên tự cứu được Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển, có người nói Khương Lệnh Uyển là một tiểu
bánh bao trắng trẻo mập mạp, lại rất thông tuệ đáng yêu. Mà Lục Tông là
một con người lãnh đạm, ngay cả đối với muội muội đáng yêu Lục Bảo Thiền cũng không có nhiều phản ứng, nhưng lại phá lệ thân cận với vị Lục tiểu thư này.
Là vì cái gì?
Đáp án quá rõ ràng —— khẳng định mai này Lục Tông lớn lên liền muốn thành thành thân với tiểu bánh bao Lục tiểu thư.
Nam hài ở hoàng gia hiểu chuyện nam nữ hơn các hài tử khác một chút, tuy thái tử mới có chín tuổi, nhưng chuyện nam nữ một chút cũng không biết, chỉ biết khi lớn lên sẽ cưới một thái tử phi xinh đẹp mĩ lệ, hơn nữa
phụ hoàng cũng đã đồng ý với hắn, chỉ cần hắn yêu thích liền cưới.
Thái tử nhíu mày nhìn nữ oa trước mặt.
Tiết Vanh là một tiểu oa nhi môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ thanh
tú, lúc nãy lại mới bị Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền nghịch ngợm
chải lên song hoa kế, còn cột thêm một dây buộc tóc màu hồng hoa xâu
ngọc trai, hơn nữa nữ tử Đại Chu thường xuyên hay mặc nam trang, dù cho
bây giờ Tiết Vanh mặc một thân áo choàng màu lam nhạt thì trong mắt thái tử, hắn cũng là một tiểu nữ oa xinh đẹp phấn điêu ngọc mài.
Tiểu bánh bao Vệ Quốc Công phủ, thì ra đây chính là Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển.
Thái tử nhíu mày, thầm nghĩ: Nếu Lục Tông yêu thích tiểu bánh bao này
như vậy, vậy hắn liền đoạt đi tiểu tức phụ của Lục Tông! Nhìn xem Lục
Tông sốt ruột như thế nào.
Vừa nghĩ như vậy hắn đã thấy thật hưng phấn.
Hơn nữa tiểu nữ oa trước mặt, dáng vẻ của nàng so với mấy vị hoàng tỷ
hoàng muội trong cung còn xinh đẹp hơn nhiều, tuy rằng hơi mập một chút, nhưng khuôn mặt trắng trẻo mập mạp kia cũng thật đáng yêu. Ân, chắc
chắc lúc nhéo má sẽ rất thoải mái.
Nghĩ đến việc tiểu bánh bao này là tiểu tức phụ của Lục Tông, thái tử càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Thái tử nhéo nhéo mặt nhỏ của Tiết Vanh, nhếch môi cười.
Tiết Vanh sững sờ, đôi mắt long lanh đầy trước trừng to, há miệng muốn
nói chuyện nhưng lại bị thái tử thô bạo kéo đi, nắm tay dắt ra bên
ngoài.
Đầu óc Tiết Vanh cảm thấy thật mơ hồ.
Lúc này Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển, Lục Bảo Thiền cùng Chu Lâm Lang
đang ngồi trên cỏ cùng ăn bánh ngọt mới mua ở Lung Linh trai. Khương
Lệnh Uyển rất nhiệt tình giơ tay nhỏ đút bánh ngọt cho Lục Tông. Lục
Tông cũng đặc biệt thân cận và dung túng cho tiểu biểu muội, im lặng há
miệng, Chu Lâm Lang ngồi một bên ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, nhìn thấy
cảnh này khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống.
”Lục Tông —— “
Nghe thấy thanh âm thái tử, mọi người cùng nhau đứng dậy, hướng về phía thái tử hành lễ.
Nhưng mà, vì sao thái tử lại nắm tay Tiết Vanh?
Khương Lệnh Uyển nhìn mà sững sờ, sau đó liền thấy thái tử nhìn Lục
Tông, một mặt dương dương tự đắc: “Cô rất thích nàng, chờ cô lớn lên,
liền muốn cưới nàng làm thái tử phi, nàng là của ta rồi…” Để tuyên bố
chủ quyền của mình, sau khi hướng về phía Lục Tông thị uy, liền “bẹp”
một cái hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Tiết Vanh.