Ngô Gia Kiều Thê
Chương 32 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Rèm hoa màu xanh biếc trên xe ngựa yên tĩnh.
Đầu nhỏ của Khương Lệnh Uyển nghiêng nghiêng, kết hai búi tóc nụ hoa,
thấy tiết Vanh đi từ trong mã tràng ra, gương mặt rũ xuống như tiểu tức
phụ, môi hồng mím chặt, không nói lời nào, cũng không còn dáng vẻ hoạt
bát khả ái như ngày thường.
Nàng biết tuy Tiết Vanh còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn để ý những thứ này.
Có điều lúc nãy Thái tử xem hắn như tiểu nữ oa, kỳ thực cũng không trách được người ta… Ai kêu Vanh biểu ca này của nàng sinh ra lại trông như
một nữ oa tinh xảo, nếu không thì người lúc nãy bị bắt nạt chính là
nàng.
Nghĩ tới đây, Khương Lệnh Uyển liền theo bản năng sờ gương mặt mập mạp của mình.
Tuy nàng còn nhỏ tuổi, Thái tử cũng chỉ là một tiểu thiếu niên, không
cần lưu ý những thứ này, nhưng nàng cũng không muốn tùy tiện bị người ta hôn a.
Khương Lệnh Uyển quay lại nhìn Lục Tông, trong lòng lầm bầm: Tiểu phu
quân của nàng còn không hôn qua nàng đây. Chỉ là lúc nãy lời nói của
Thái tử đối với Lục Tông quả thực tràn đầy khiêu khích, cũng không biết
ngày sau có thể hay không lại hồ đồ như vậy. Vậy sau này gặp Thái tử,
nàng chỉ cần để ý tránh xa là được. Nàng không trêu nổi, lại không trốn
thoát được sao?
“Vanh biểu ca, ăn bánh.” Khương Lệnh Uyển nặn nặn cánh tay mập mạp của
Tiết Vanh, lại lấy một khối bánh đậu xanh từ trong túi giấy đưa đến bên
miệng Tiết Vanh.
Nếu là thường ngày, tiểu biểu muội tự tay đút bánh ngọt cho hắn ăn, nhất định Tiết Vanh vui mừng không ngớt.
Nhưng lúc này lông mày nhỏ của hắn nhíu lại, rũ mắt, mi mắt như hai cái
quạt tinh xảo che khuất đôi mắt, không thấy thèm ăn chút nào, Tiết Vanh
khẽ lắc đầu.
Aiz….
Khương Lệnh Uyển hết cách, tiểu lông mày cũng nhăn lại, đôi mắt đen láy
chuyển động, trong lòng nghĩ cách làm cho Tiết Vanh vui vẻ hơn.
Hai tay Tiết Vanh quấn quýt đặt trước ngực, vẻ mặt có chút bất an, sau
đó hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn Khương Lệnh Uyển, đôi mắt to trong suốt nhìn khuôn mặt nhỏ mập mạp đáng yêu của tiểu biểu muội, thấp thỏm bất
an nhỏ giọng hỏi: “Xán Xán, muội...muội còn yêu thích huynh sao?”
Khương Lệnh Uyển lẳng lặng nhìn Tiết Vanh.
Thấy đôi mắt to của hắn long lanh nước, vẻ mặt oan ức, như thể chỉ cần
nàng nói một câu không thích, một khắc sau hắn liền khóc lên vậy. Khương lệnh Uyển lập tức cong môi cười cười, theo thói quen nặn nặn gương mặt
mập mạp của Tiết Vanh, âm thanh vừa giòn vừa ngọt: “Xán Xán tất nhiên
yêu thích Vanh biểu ca, Vanh biểu ca đáng yêu nhất.”
Ân?
Khương Lệnh Uyển ngẩn người, đôi mắt đột nhiên trợn to, một lúc lâu sau mới hiểu ý Lục Tông.
Kỳ thật nàng biết, Lục Tông bên ngoài tính tình lạnh nhạt, thực chất
trong nội tâm lúc này chẳng khác thiếu niên mười tuổi là bao. Hơn nữa
cũng có lúc Lục Tông rất thích bắt nạt người, kiếp trước hai người bọn
họ sau khi thành thân, dần dần trở nên quen thuộc, Lục Tông liền không
còn che giấu tính tình chút nào, câu “Muốn không?” lúc này khiến nàng
đột nhiên nghĩ đến một số chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Lệnh Uyển đỏ bừng bừng, lúc này rũ mắt e thẹn,
cũng không nhìn ra có gì khác thường, chỉ cảm thấy mập mạp đáng yêu,
khiến người ta muốn đi tới cắn một miếng lên khuôn mặt mập mạp ngây thơ
kia.
Nàng cong cong môi, phu quân nhà mình thì cần gì phải do dự, đôi tay
liền nâng gương mặt tuấn tú của Lục Tông, “Bẹp” hôn một cái ở trên má
trái của Lục Tông. Đến lúc nàng muốn buông tay để lấy đường nhân trong
tay Lục Tông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, con ngươi hơi động, sau đó
chu miệng nhỏ, vững vàng che môi Lục Tông.
Miệng nhỏ mềm mại thơm lại mềm, có lẽ là do vừa ăn đường nhân xong, lúc này còn có chút dính.
Lục Tông ngẩn người, mới thấy tiểu mập mạp đã hôn xong, lúc này dễ dàng
bắt lấy đường nhân trong tay hắn, cúi đầu ăn như không có chuyện gì xảy
ra, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn thêm một chút.
Gương mặt tuấn tú non nớt của Lục Tông có chút không tự nhiên, ho nhẹ
một tiếng, sau đó mới làm một mặt hờ hững cúi người nâng mông nhỏ của
tiểu mập mạp, ôm người hướng về xe ngựa dừng ở ven đường.
Sau khi Chu thị đưa Tiết Vanh về Trung Dũng Hầu phủ, liền dẫn nữ nhi trở về phủ. Vậy mà vừa mới hồi phủ, liền có nha hoàn bẩm báo: “Phu nhân,
Nhị tiểu thư vừa mới té xỉu.”
Chu thị biết từ lúc Từ thị bị hưu, Khương Nhị Gia không bị ai ràng buộc, suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng, ngay cả nữ nhi cùng nhi tử nhỏ tuổi
cũng không quan tâm. Chu thị nghe xong thì nhíu mày, nói: “Đang yên đang lành, như thế nào lại té xỉu?”
Nha hoàn kia đáp: “Là nữ tiên sinh dạy học phát hiện, sáng nay thân thể
Nhị tiểu thư không thoải mái nhưng không nói gì, lúc sau không chịu được nữa liền hôn mê bất tỉnh. Thời điểm nữ tiên sinh phát hiện Nhị tiểu thư không ổn, toàn thân Nhị tiểu thư nóng vô cùng, cả người mơ mơ màng
màng, lúc này đang nằm trên giường nhỏ, khóc lóc nói muốn mẫu thân.”
Nhị tiểu thư Khương Lệnh Dung là tiểu thư lớn tuổi nhất trong các tiểu
thư, cũng là người ngoan ngoãn nhất trong phủ, còn nhỏ tuổi đã có một bộ dáng thục nữ, tính tình nhã nhặn lịch sự, không giống như mẫu thân nàng Từ thị, cũng không giống Khương Nhị Gia, là hài tử không khiến người
khác lo lắng.
Nàng vốn tưởng rằng Từ thị vừa đi, người khóc lóc huyên náo lợi hại nhất phải là Khương Lệnh Huệ, không ngời lại là Khương Lệnh Dung này xảy ra
chuyện trước.