Ngô Gia Kiều Thê

Chương 33 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Bây giờ Từ thị vừa đi, chi thứ hai liền không còn nữ chủ nhân.



Hai người Khương Lệnh Dung Khương Lệnh Đề tuy có nha hoàn ma ma chăm

sóc, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, làm sao cẩn thận bằng mẫu thân mình?

Trong lòng Chu thị đúng là cực kỳ oán Từ thị, nhưng chuyện này cũng đã

qua rồi, nàng lại đi so đo với mấy hài tử, không phải là tự hạ thấp bản

thân sao?



Chu thị suy nghĩ một chút, liền nói: “Ta tới xem thử.”



Khương Lệnh Uyển thuận thế nắm lấy ống tay áo Chu thị, ngửa đầu nói: “Nương, xán Xán cũng muốn đi thăm Nhị tỷ tỷ.”



Chu thị cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của nữ nhi, con ngươi trong suốt, bên trong đều một mảnh thiên chân vô tà. Từ chuyện lần

trước của Từ thị, nàng có chút phòng bị với chi thứ hai, nhưng nói thế

nào, hài tử chi thứ hai cũng là đường ca đường tỷ của nữ nhi. Cùng sống

dưới một mái hiên, tóm lại trốn tránh cũng không phải một biện pháp.



Chu thị mỉm cười, mặt mày ôn hòa, tay nàng nắm lấy tay nhỏ mập mạp của

nữ nhi, ôn nhu nói: “Xán Xán cùng đi với nương, nhưng phải thật ngoan

ngoãn.”



Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Xán Xán biết.”



Hai mẹ con đi đến gian phòng Khương Lệnh Dung ở tây viện, ma ma nha hoàn hầu hạ nhìn thấy Chu thị lập tức hành lễ, sau đó vén màn đưa người đi

vào. Chu thị nắm tay nữ nhi, đi theo nha hoàn vòng qua tấm bình phong gỗ lê bảo đồ, liền thấy rèm che màu trắng thêu hoa đã được vén lên, khuôn

mặt nhỏ của Khương Lệnh Dung trắng bệch như tờ giấy, đang nằm trên

giường nhỏ, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, lẩm bẩm nói mớ.



Trên trán đầy mồ hôi hột, tóc mái bằng ướt nhẹp dính vào trán.



Vây quanh giường là ba tiểu oa nhi.



Mặt một thân áo lụa xanh ngọc sắc, tiểu nam oa mày rộng mắt to chính là

Nhị công tử Vệ Quốc Công phủ Khương Lộc, ở giữa là một tiểu nữ oa quần

áo mềm mại màu hồng nhạt thêu hoa sen Khương Lệnh Huệ, còn bên cạnh

Khương Lệnh Huệ chính là Tô Lương Thần.



Vây quanh giường còn có ít ma ma nha hoàn, đều im lặng, không dám lớn tiếng.



Mà giờ khắc này, một người ngồi bên mép giường vắt khăn đặt lên trán

Khương Lệnh Dung, nàng mặc một thân áo lụa màu xanh đậm in mai lan trúc, đầu chải búi tóc mây đơn giản, chính là nữ tiên sinh của Khương Lệnh

Dung, tên Thẩm Như Ý.



Thầm Như Ý yểu điệu tinh tế, mặt mày thanh lệ, dung mạo không phải quá

xuất chúng nhưng nổi bật nhờ khí chất thanh hà, thanh tân thoát tục làm

người ta vừa nhìn liền không nhịn được cảm thán: thật giống như “Phúc có thi thư khí tự hoa.”



Thẩm Như Ý là tài nữ có tiếng ở Tấn thành, nam tử quỳ gối dưới váy nàng

không thiếu những vương tôn quý tộc, nhưng vị Thẩm tài nữ này lại tuyên

bố chung thân không gả. Bây giờ đã khoảng hai mươi mà vẫn một thân một

mình.



Đối với Thẩm Như Ý, Chu thị rất kính trọng.



Mà có thể mời được Thẩm Như Ý đến dạy học cho Khương Lệnh Dung, Từ thị coi như thật có bản lĩnh.



Nhưng Chu thị hiểu được, mỗi mẫu thân đều hi vọng con mình có thể đi học theo tiên sinh tốt, vì mời Thẩm Như Ý, Từ thị cũng đã bỏ ra rất nhiều

tâm tư.



Thẩm Như Ý thấy Chu thị đến, liền đưa khăn lau cho ma ma đứng một bên,

không nhanh không chậm cúi chào Chu thị: “Như Ý tham kiến Quốc công phu

nhân.”



Thẩm Như Ý nhìn vị Quốc công phu nhân trước mặt, con ngươi lộ vẻ kinh

diễm, trong lòng cảm thán, Quốc công phu nhân thật đúng như lời đồn đại

xinh đẹp thoát trần làm người ta không thể dời mắt.



Chu thị khách khí hỏi: “Dung nhi làm sao?”



Khương Lệnh Dung ngoan ngoãn, không giống như các hài tử khác không chịu ngồi yên một chỗ, mỗi ngày lên lớp đều rất nghiêm túc nghe giảng, khiến lòng người bớt lo không ít, rất được lòng Thẩm Như Ý. Thẩm Như Ý rất

hài lòng với Khương Lệnh Dung, tất nhiên sẽ quan tâm đến nàng nhiều hơn.



Thẩm Như Ý nói: “Đại phu vừa mới xem qua, nói nàng bị phong hàn, không

quá nghiêm trọng, uống thuốc liền khỏe, chỉ là…” Thẩm Như Ý dừng lại một chút, không biết nên nói hay không, nàng nhìn sắc mặt Chu thị một lát

mới nói: “Chỉ là Nhị tiểu thư hay gọi tên mẫu thân nàng.”



Từ ra đã rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, chỉ cần còn Chu thị ở đây, kiếp này

đừng nàng đừng hòng bước vào phủ một lần nữa. Chu thị nghe xong, khuôn

mặt trầm xuống, thanh âm không đổi nói: “Dung nhi vẫn còn nhỏ, bây giờ

mẫu thân vừa đi, vẫn cần thời gian thích ứng, qua một khoảng thời gian

sẽ không sao.” Nói xong liền xoay người dặn dò Nghiêm ma ma đứng bên

cạnh.



Nghiêm ma ma là ma ma chuyên hầu hạ Khương Lệnh Dung, ngoại trừ Từ thị, Khương Lệnh Dung hay ỷ lại nàng ta nhất.



Chu thị nói: “Sau này phải quan tâm Nhị tiểu thư nhiều hơn.”



Bây giờ Nghiêm ma ma run như cầy sấy. Nhị tiểu thư tuy còn nhỏ, nhưng

xưa nay rất ngoan, sở dĩ những người hậu hạ như bọn họ sẽ có lúc lười

biếng, nhưng hôm nay quá sơ suất mới tạo ra sự cố như vậy. Lúc này

Nghiêm ma ma tự trách không ngớt, gương mặt già nua tràn đầy xấu hổ,

thanh âm rõ ràng nói: “Nô tỳ biết sai, sau này sẽ chăm sóc Nhị tiểu thư

thật tốt.”



Chu thị nghe xong liền gật đầu, cũng không truy xét đến cùng.



Tuy nàng là nữ chủ nhân của Vệ Quốc Công phủ, nhưng chuyện của chi thứ

hai, vẫn tự do bọn họ giải quyết thì tốt hơn. Nếu như là thường ngày, Từ thị còn ở đây, chuyện xảy ra như vậy, sợ rằng Nghiêm ma ma không còn

cách nào ở lại trong phủ.



Khương Lệnh Huệ nhìn tỷ tỷ nàng đang mơ màng nằm trên giường nhỏ, viền

mắt nóng lên, đi đến bên cạnh Chu thị, ngửa đầu mấp máy môi: “Đại bá

mẫu, người cho nương trở về có được không? Huệ nhi nhớ nương.”



Giờ khắc này Khương Lệnh Huệ hai mắt hồng hồng, âm thanh oan ức, đáng

thương như con thỏ nhỏ làm người ta yêu mến không thôi. Nàng thấy Chu
bối, làm gì chịu cho nàng?



Có điều ——



Chu thị thầm nghĩ: Bây giờ Lục Tông bị ngã ngựa, không biết có nghiêm

tọng lắm không, nữ nhi lại thân thiết với hắn, lúc này đi thăm cũng là

điều nên làm.



Chu thị không những đồng ý mà còn tự tay chuẩn bị dược liệu chăm sóc

thân thể, để Đào ma ma đi cùng nữ nhi. Tuy nói những thứ này ở Vinh

vương phủ không thiếu, nhưng đây là tâm ý, cái gì cần biểu thị thì nên

biểu thị.



Thời gian này Vinh Vương phủ cùng Vệ Quốc công phủ qua lại thân thiết,

hạ nhân Vinh Vương phủ cũng đều là những người có mắt, hôm nay thấy

Khương Lục tiểu thư tất nhiên khách khí, vội vàng cúi đầu đưa vị tiểu

thư kim tôn ngọc quý này đến sân phòng Thế tử.



Lục Tông không thích bị người khác quấy rầy, lần này chân bị gãy, liền

nằm trên giường nhỏ dưỡng thương, trong phòng một người hầu hạ cũng

không có.



Khương Lệnh Uyển để Đào ma ma chờ bên ngoài, chân ngắn tự mình chạy vào trong.



Nàng đi vào, nhìn thấy Lục Tông đang ngồi trên giường nhỏ đọc sách, viền mắt nóng lên, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, tinh tế đánh giá một phen.



Trên mặt Lục Tông có chút trầy da.



Khương Lệnh Uyển âm thanh mềm mại nhu nhu hỏi: “Tông biểu ca, chân huynh khá hơn chưa?”



Tiểu bánh bao quan tâm mình như vậy, mặt mày Lục Tông nhu hòa hơn chút,

nói: “Không có chuyện gì, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.” Thấy bên người tiểu bánh bao không có ai, Lục Tông nhíu mày hỏi: “Ma ma bên cạnh muội

đâu?”



Khương Lệnh Uyển nhíu mày nói: “Muội biết Tông biểu ca không thích nhiều người nên để Đào ma ma chờ bên ngoài.” Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng

đau lòng, còn có chút tự trách. Rõ ràng nàng đã sống lại lần nữa, nhưng

kiếp trước nàng không quá chú ý tới Lục Tông, tự nhiên sẽ không biết Lục Tông bị ngã… Nếu nàng quan tâm tới hắn một chút chuyện này cũng sẽ

không xảy ra.



Lục Tông thấy tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp cắn môi, lại nhéo nhéo

khuôn mặt nhỏ của nàng, nói lại một lần nữa: “Huynh không sao.”



—— Thực sự hắn không có chuyện gì.



Khương Lệnh Uyển không tin, nàng biết Lục Tông là người giỏi chịu đau,

phảng phất như thể có người lấy dao cắt thịt của hắn thì hắn cũng không

nhíu mày dù chỉ một chút. Tay nàng xốc chăn Lục Tông lên nhìn, phát hiện chân trái của hắn được một tấm ván giữ cố định, chắc hẳn là chân này bị gãy.



Tuy kiếp trước chân Lục Tông không có vấn đề gì nhưng lúc này nàng vẫn

có chút lo lắng, không biết chân Lục Tông có thể chữa khỏi hoàn toàn

không…



Nếu không tốt lên…



Khương Lệnh Uyển không dám nghĩ tiếp nữa.



Nàng không nói lời nào, Lục Tông lại là một cái hũ nút, gian phòng lại

càng thêm yên tĩnh không âm thanh. Khương Lệnh Uyển nhìn về cái chân bị

gãy, lại nhìn Lục Tông đang xem binh thư, liền uốn cong eo, lưu loát cởi giày nhỏ, chân nhỏ không chút do dự trèo lên giường Lục Tông.



Tay cầm binh thư của Lục Tông dừng lại một chút, mặt đầy kinh ngạc nhìn tiểu mập mạp.



Khương Lệnh Uyển cong môi cười nói: “Xán Xán cùng Tông biểu ca đọc

sách,sẽ không quấy rầy Tông biểu ca…” Nàng nhìn binh thư, lại nghĩ đến

chuyện lần trước, vội vàng bổ sung: “Hôm nay Xán Xán không ăn bánh

ngọt.”



Không chờ Lục Tông mở miệng, Khương Lệnh Uyển tự mình nhấc chăn ngồi lên người Lục Tông, cẩn thận không đụng vào chân hắn, mà thân thể nho nhỏ

của tiểu oa nhi ngồi trong ngực hắn, mắt to long lanh, lẳng lặng cùng

hắn đọc sách.



Lục Tông ôm tiểu bánh bao trong lồng ngực, ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt

cùng mùi bánh ngọt hòa quyện vào nhau, hắn không khỏi cong môi, cũng

không nói lời nào, yên lặng mở sách ra đọc.



Hai khắc chung sau*. (*khoảng ba mươi phút)



Nàng xác thực giữ lời, ngồi yên, không làm phiền hắn.



Chỉ là…



Lục Tông cúi đầu nhìn xuống, thấy tiểu bánh bao trong ngực đã nhắm mắt,

nghiêng đầu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo của hắn, nàng không chỉ ngủ say như chết mà khóe miệng cũng bắt đầu chảy nước miếng.



Lục Tông thật bất đắc dĩ, liền đặt quyển binh thư trong tay xuống, cầm lấy khăn tay muốn lau nước miếng cho nàng.



Đang lúc này, Vinh vương bước vào.



Vinh Vương nhìn tiểu Xán Xán nằm trong lồng ngực nhi tử, dáng nhỏ có chút ngây thơ đáng yêu, ngủ cũng tương đối đáng yêu.



Lục Tông mặt mày lành lạnh, kêu một tiếng “Cha.”



Vinh Vương vuốt cằm coi như đáp lại, hất áo ngồi sang một bên giường,

nhìn tiểu bánh bao đang ngủ say sưa trong ngực nhi tử, không khỏi trêu

ghẹo nói: “Xán Xán thật yêu thích con, vừa thấy con liền chạy theo ngay

phía sau. Cha nhìn, giống như con đang nuôi vợ từ bé.”



Lục Tông nghe xong cũng không hé răng.



Vinh Vương không nói giỡn nữa, thu lại nụ cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú

của nhi tử, thở dài một cái, nói: “Chuyện lần này, oan ức con…”



Lục Tông chậm rãi rũ mắt, tay đang cầm khăn. Hắn nhẹ nhàng lau đi nước

miếng trên mặt tiểu bánh bao, thanh âm lạnh nhạt nói: “ Không có gì đáng ngại…”