Ngô Gia Kiều Thê
Chương 4 : Tỷ muội
Ngày đăng: 13:27 30/04/20
Editor: Mira
Beta: Kye
Khương Lệnh Huệ nói: “Lục muội muội, vậy chúng ta cùng đi thôi.” Nàng
cũng muốn nhìn xem Lục muội muội này chỉnh Khương Lệnh Đề như thế nào.
Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, không suy nghĩ thêm về những phiền lòng ở kiếp trước nữa, nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn êm dịu này
của Khương Lệnh Huệ, tóm lại là không thể yêu thích nổi. Nếu là trước
đây, nàng còn cố gắng châm chước một phen, nhưng hôm nay nàng cũng không cần phải châm chước nữa… Nàng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, có thể
thị sủng sinh kiêu, tùy tiện nổi nóng. Khương Lệnh Uyển nói: “Ta muốn
một mình đến xem Tứ tỷ tỷ.” Nói rồi nàng hướng Đào ma ma: “Đào ma ma,
chúng ta đi thôi.”
Thanh âm này nghe chỉ là bi bô, nhưng lại quả quyết dứt khoát.
Khương Lệnh Huệ lập tức nhíu mày, trên mặt có chút khó chịu, liền hướng
bóng lưng Khương Lệnh Uyển uy hiếp: “Sau này chúng ta sẽ không cùng
ngươi chơi đùa nữa.”
Nghe âm thanh non nớt của Khương Lệnh Huệ ở phía sau, Khương Lệnh Uyển không khỏi dừng bước, sau đó cong môi cười.
Ân, như vậy cũng vừa vặn.
Ngược lại, nàng cũng không thích ở cùng hai người này.
Một bên Đào ma ma lại vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn tiểu cô nương đầy tức giận phía sau, hướng Khương Lệnh Uyển nói: “Lục tiểu thư không phải
thích cùng Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư chơi đùa sao?” Bên trong Vệ Quốc
Công phủ này, Lục tiểu thư cùng hai vị tiểu tư này xấp xỉ tuổi nhau, ở
tuổi này, tất nhiên là ham chơi đến quên trời đất, bạn chơi cùng chắc
chắn không thể thiếu.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, gương mặt thiên chân vô tà, vẻ mặt mê
man nhìn Đào ma ma: “Có sao?” Sau đó nháy mắt một cái, cười dài nói,
“Đào ma ma, ta mới là không thích Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ.”
Đào ma ma kỳ thực cũng không thích hai vị tiểu thư kia lắm. Đặc biệt Tam tiểu thư, thường giựt dây Lục tiểu thư bắt nạt Tứ tiểu thư, còn nhỏ
tuổi lại gây xích mích ly gián.
Lục tiểu thư tránh xa Tam tiểu thư một chút, tự nhiên là chuyện tốt.
Đào ma ma cũng không hỏi thêm nữa.
Thanh Hà cư trước mặt có một cái ao sen, lần này hoa sen mập mạp còn
chưa nở rộ, màu lục bích của lá sen phía dưới được tôn lên, có vẻ đặc
biệt mềm mại xanh biếc. Khương Lệnh Uyển nghĩ, Thanh Hà cư tuy hẻo lánh, ngược lại cũng là nơi thanh tĩnh. Chỉ là nàng xưa nay yêu thích náo
nhiệt, kiếp trước lại coi trọng mặt mũi, mọi thứ đều thích phô trương.
Ở phương diện này, Lục Tông đúng là vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Cho nên đây đại khái cũng là một trong những nguyên nhân nàng không muốn đổi phu quân. Dù là trọng sinh, cũng không tìm được một người phu quân
thứ hai làm nàng thỏa mãn như Lục Tông.
Khương Lệnh Uyển tiến vào sân trong của Thanh Hà cư, nhìn thấy tiền viện trồng hai cây táo, bên cạnh một cây có một nha hoàn y phục màu xanh lục cầm chổi quét sân, tuổi không lớn lắm, cũng khoảng mười hai mười ba
tuổi, cúi đầu chăm chú làm việc. Có lẽ là không nghĩ tới sẽ có người
đến, nha hoàn kia nhìn ma ma nha hoàn cùng một tiểu bánh bao, sửng sốt
một hồi mới phản ứng được, vội vàng hành lễ: “Lục...Lục tiểu thư.”
Lúc này Thôi di nương ở bên trong nghe được động tĩnh liền đi ra.
Thôi di nương mặc một thân màu trắng, vạt áo ngoài hình in lá trúc cùng
hoa mai đỏ tươi, phía dưới là váy dài màu trắng ngà thêu bạch ngọc lan,
trên đầu vấn kiểu uy đọa kế* đơn giản, khuôn mặt hình trái trứng kiều mỹ thanh lệ, nhu nhược đáng yêu. Nói đến Thôi di nương này, lúc trước là
nha hoàn hầu hạ bên người Khương Nhị Gia, sau vì dung mạo xinh đẹp, mới
bị Khương Nhị Gia thu làm thiếp. Bây giờ nhìn Thôi di nương, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, nghĩ kĩ lại thì Tứ tỷ tỷ nàng ngày sau lớn lên, cùng Thôi di nương có sáu, bảy phần giống
nhau, đặc biết thần thái nhu nhược giữa hai lông mày. Lúc này, Khương
Lệnh Uyển nhất thời dấy lên cảm giác thân thiết.
không nhịn được mà đỏ lên. Lúc trước nàng đối với Lục tiểu thư còn chút
cảnh giác, lúc này mới thật sự tin nàng là thật tâm đối tốt với nữ nhi.
Nữ nhi luôn đi theo bên người nàng, không có bạn chơi, lần nào cũng
thiết tha mong chờ nhìn ba tiểu cô nương còn lại trong phủ một đường vui cười đùa giỡn, mà nàng thì chỉ có thể đứng nhìn xa xa mà ước ao.
Tuy rằng Lục tiểu thư có lúc thích bắt nạt Đề nhi, nhưng nàng hiểu được, kỳ thực Đề nhi một chút cũng không ghét Lục tiểu thư, trái lại vô cùng
yêu tích đường muội này. Nàng luôn cảm thấy mình lớn hơn một tuổi, nên
nhường muội muội, dù là bị nàng bắt nạt trêu đùa, trong lòng cũng cảm
thấy vui vẻ —— tóm lại là có người chịu cùng nàng chơi đùa.
“Di nương, Tứ tỷ tỷ, mẫu thân chắc là đang tìm ta, ngày mai ta lại tới.” Khương Lệnh Uyển biết lúc này nếu không trở về, mẫu thân chắc chắn sẽ
sốt ruột, liền tạm biệt Khương Lệnh Đề cùng Thôi di nương.
Giữa tiểu hài tử trong thời gian ngắn luôn có thể bồi dưỡng được tình
cảm, Khương Lệnh Uyển lại còn quyết định kiếp này muốn che chở người
đường tỷ này, tất nhiên sẽ đào tâm can ra để đối tốt với nàng. Khương
Lệnh Đề tất nhiên có thể cảm giác được chân tâm cùng thành ý của tiểu
đường muội này, hơn nữa tiểu đường muội lớn lên xinh đẹp đáng yêu như
thế, nàng vốn là yêu thích còn không kịp.
Khương Lệnh Uyển xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nghĩ tới điều gì, bước chân ngắn cộp cộp đến trước mặt Khương Lệnh Đề, đôi tay ôm cổ của
nàng, trên mặt nàng hôn “Bẹp” một cái.
Trước đây mặc kệ nàng làm sai sự tình gì, chỉ cần làm vậy với Lục Tông, Lục Tông sẽ ngay lập tức mặt mày hớn hở.
Quả nhiên, Khương Lệnh Đề ngụm nước miếng còn lưu lại trên mặt mình, vui vẻ cười cười.
Lục muội muội rốt cục cũng chịu cùng nàng chơi đùa.
Khương Lệnh Uyển nhảy nhót chạy về.
Bây giờ nàng còn nhỏ tuổi, không cần dùng cử chỉ của đại gia khuê tú
ràng buộc chính mình, thật sự là không thể tốt hơn. Trước đây nàng lúc
nào cũng phải chú ý cử chỉ lời nói của chính mình, ngay cả dùng điểm tâm cũng chỉ có thể ăn từng miếng nhỏ, cất bước lại phải ung dung tao nhã,
phải có phong phạm thục nữ.
Chỉ là nàng vừa ra ngoài sân, liền nhìn thấy mẫu thân mình lông mày nhíu chặt đang chờ nàng.
Khương Lệnh Uyển le le đầu lưỡi nhỏ, biết mình tránh không thoát, liền
hướng Chu thị đi tới. Chu thị ôm lấy nữ nhi, im lặng không nói, chờ nàng tự mở miệng nói chuyện.
Nhưng Khương Lệnh Uyên lại vô cùng thông minh, biết Chu thị đang tức
giận, vội ôm cổ Chu thị, hôn lên gương mặt kiều mỹ xinh đẹp của nàng một cái, mềm giọng nói: “Xán Xán thích mẫu thân nhất, để nương lo lắng, là
Xán Xán không đúng, nương đừng tức giận.”
“Tiểu láu cá, chỉ biết nói tốt nịnh mẫu thân.” Tuy nói như vậy, nhưng
trên mặt Chu thị đã nhiễm ý cười, chỉ duỗi tay nắn nắn gương mặt nhỏ mập mạp của nữ nhi, giả vờ hung ác nói, “Nếu còn có lần nữa, xem mẫu thân
làm sao trừng trị ngươi.” Lời nói tuy dữ dằn, nhưng gương mặt lại quá
kiều mỹ, một chút cũng không thấy hung ác.
Khương Lệnh Uyển cười hắc hắc, để mẫu thân tùy ý miết khuôn mặt nhỏ mập mạp của nàng, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Nháy mắt liền đến ngày phát tang của Vinh Vương phủ.
Khương Lệnh Uyển cố ý mặc một thân váy mềm nhạt màu, trên đầu không đeo
trâm hoa, chỉ dùng dải lụa đơn giản, nhìn cực kỳ giản dị. Đào ma ma cũng hơi kinh ngạc, Lục tiểu thư thích nhất là chưng diện, tuy nói hôm nay
muốn đến dự tang lễ, vậy mà còn nhỏ tuổi lại hiểu được những điều này.
Khương Lệnh Uyển trong lòng lại nói: Bất kể thế nào, Vinh Vương phi cũng là mẹ chồng nàng.
Có điều…
Khương Lệnh Uyển cũng có chút thấp thỏm, nhất thời ngơ ngác nhìn khuôn mặt bánh bao của mình trong gương.
—— cũng không biết Lục Tông lúc còn bé trông như thế nào?