Ngô Gia Kiều Thê

Chương 5 : Thiếu niên

Ngày đăng: 13:27 30/04/20


Khương Bách Nghiêu ôm khuê nữ lên xe ngựa.



Ngày xưa khuê nữ luôn thích diện những trang phục xinh đẹp, tuổi nhỏ

đã thích chưng diện, hôm nay thế nhưng lại ăn mặc sạch sẽ thỏa đáng.

Khương Bách Nghiêu chỉ nghĩ là do Đào ma ma thận trọng, nhéo nhéo

khuôn mặt đáng yêu của khuê nữ nói: “ Chút nữa Xán Xán cần phải ngoan

ngoãn, không được hồ nháo, biết không?”



Khương Lệnh Uyển một đôi mắt to đen lay láy nhìn Khương Bách Nghiêu, đôi lông mi cong vút như hai cây quạt nhỏ, miệng nhỏ trắng trẻo mập mạp hé

mở, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Xán Xán sẽ là bé ngoan.”



Khương Lệnh Uyển tâm trạng có chút sốt sắng, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên

đùi cha mình, một khuôn mặt nhỏ non nớt trầm ổn không hợp với tuổi. Ở

trong trí nhớ của nàng, Lục Tông đối với mẫu thân Vinh Vương phi Phùng

thị vô cùng tôn trọng, nhưng đối với Vinh Vương lại tương đối nhạt

nhẽo. Chỉ có điều sau khi Vinh Vương phi không còn, Vinh vương tuy rằng không lấy vợ nữa, nhưng lại sủng ái nhất trắc phi Phan thị. Sau khi

nàng gả cho Lục Tông, phía trên không có bà bà*, cũng tránh được một ít tranh chấp. Bằng không với tính tình của nàng, đổi lại là vị bà bà

nào cũng sẽ không ưa.



*bà bà: mẹ chồng



“Xán Xán.”



Nghe được thanh âm non nớt lanh lảnh, Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn tiểu thiếu niên đang đi tới---Khương Dụ.



Khương Dụ là ca ca ruột của Khương Lệnh Uyển, hiện giờ mới chín tuổi,

chính là tuổi đến trường, nhưng phu tử dạy học lại thường xuyên đến Quốc Công phủ cáo trạng, không có biện pháp đối với thiếu niên này, thường

xuyên chọc giận Khương Bách Nghiêu. Có điều Khương Dụ từ nhỏ đã rất

thông minh, hơn nữa sinh ra bộ dáng không tệ, xưa nay luôn che chở cho

muội muội. Khương Dụ nhìn tiểu muội của mình, tay không nhịn được nặn

nặn khuôn mặt thịt thịt của Khương Lệnh Uyển.



Khương Lênh Uyển nhìn gương mặt trẻ con của ca ca nhà mình, rất là bất

đắc dĩ. Tuy rằng bây giờ nàng chỉ là một nữ oa bốn tuổi, nhưng cứ bị rà

qua rà lại thật có chút không chịu nổi, liền giương đôi mắt to trong

veo, có chút tức giận nói: “Ca ca, mặt sẽ bị nặn sưng lên.”



Nhìn muội muội đàng hoàng trịnh trọng, Khương Dụ nhịn không được cười cười.



Ai bảo mặt nhỏ của muội muội lại mềm mềm như vậy? Mềm mềm mập mập, làm người ta nhìn mà chỉ muốn nhéo thêm mấy lần.



Chu thị cũng cười: “Dụ nhi đừng khi dễ Xán Xán.”



Khi dễ chỗ nào a? Khương Dụ buông lỏng tay, nói: “Xán Xán là muội muội
liền bị bệnh. Nếu ở thời điểm mấu chốt này mà lại xảy ra chuyện gì,

Vương gia tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.



Thật vất vả đợi đến lúc Vương phi không còn, hiện tại không thể lại xảy

ra sự cố gì thêm nữa. Sau này thì nàng mặc kệ, nhưng trước mắt tiểu Quận chúa này không thể xảy ra chuyện gì, Nghĩ tới đây, bàn tay nắm trong

tay áo càng thêm khẩn trương.



Thời điểm mấy người tiến vào sân, liền nhìn thấy một đám ma ma nha hoàn nô bộc tất cả đều đang đứng ở bên sân.



Phan trắc phi nhíu mày tiến đến hỏi: “Sao đều đứng ở đây làm gì? Không

phải đã phân phó các người đi vào chăm sóc Quận chúa sao?”



Một ma ma tiến lên, âm thanh run run nói: “Phan trắc phi,là...là Thế tử bảo chúng nô tỳ đi ra…”



Thế tử? Ánh mắt Phan trắc phi ngẩn ra, chợt có mấy phần cảnh giác.



Khương Lệnh Uyển nghe thấy hai chữ này, cuối cùng vẫn là kìm nén không

được, vội tránh thoát khỏi cánh tay ca ca, nhấc làn váy lên, chân ngắn

chạy từng bước nhỏ tiến vào.



Lục Tông, Lục Tông…



Là Lục Tông ở bên trong.



Vậy mà nàng mới chạy đến cửa, một thứ gì đó cứng rắn liền xông tới, làm

hại nàng lập tức đụng vào. Nàng vốn là chạy gấp, đột nhiên không chuẩn

bị liền bị đụng vào, còn bị đẩy ra xa, sau đó thân hình mập mạp bay lên, cái mông liền té xuống đất.



“A…” Đau!



Khương Lênh Uyển biết bản thân sinh ra đã rất mượt mà, mông nhỏ cũng rất nhiều thịt, thế nhưng đám thịt mềm mại này lại bị ngã mạnh trên mặt

đất, thực sự là vô cùng đau đớn, hơn nữa chóp mũi cũng đang rất đau.

Khương Lệnh Uyển nhất thời khống chế không được, nước mắt liền dâng lên

đầy hốc mát, hai mắt to hiện lên một lớp nước như sương mù.



“Xán Xán!” Chu thị kinh hô, lập tức đem nữ nhi ôm lấy.



Khương Lệnh Uyển nhíu mày xoa xoa mông nhỏ của mình, giương mắt nhìn lên, đã thấy đầu sỏ gây tội bình tĩnh đứng trước mặt nàng.



Có thể thấy dáng dấp của thiếu niên này phá lệ tinh xảo, mặt mày sáng

láng, môi hồng răng trắng, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo không hợp với tuổi,

làm người nhìn đến cũng phải hoảng hốt.