Ngô Gia Kiều Thê
Chương 6 : Dấu răng
Ngày đăng: 13:27 30/04/20
“Xán Xán, còn đau không?” Trên xe ngựa, Chu thị ôm nữ nhi vào trong
ngực, mày đẹp nhíu lại ôn nhu hỏi. Khương Bạch Nghiêu ở một bên mày cũng nhíu đến gắt gao, còn có Khương Dụ một ca ca vô cùng thương yêu muội
muội, mới vừa rồi nhất thời kích động suýt chút nữa động tay động chân
với đầu sỏ gây tội, cũng may là bị cản lại.
Chu thị xoa xoa mông nhỏ vừa mới bị té đau của nữ nhi, đau lòng vô cùng. Nữ nhi vừa sinh ra đã là bảo bối trên dưới cả nhà, hôm nay nếu đổi
thành người khác, nàng há có thể giảng hòa?
Nhưng người nọ lại là Lục Tông.
Lục Tông nói thế nào cũng là Thế tử Vinh Vương phủ, bây giờ vừa mới mất
đi mẫu thân, khó tránh khỏi bi thương cho nên mới hành sự có chút lỗ
mãng, huống hồ… Trên thực tế rõ ràng la do Xán Xán tự mình đụng vào. Dù
có nói nữa, cũng chẳng thể trách Lục Tông a.
Khương Lệnh Uyển mặt nhỏ thịt thịt không có nửa phần ý cười, lông mày
nho nhỏ nhíu lại chặt chẽ, miệng nhỏ nộn nộn dẩu lên, nhìn như có thể
treo được một bình dầu.
Lần này mông ngã đau, cái mũi đau, tất cả đều không quan trọng, nhưng
cái làm nàng không thoải mái nhất chính là thái độ của Lục Tông.
Kiếp trước trước khi thành thân, nàng cùng Lục Tông cũng không có gặp
mặt nhau, ngoài chuyện của ca ca và Lục Bảo Thiền nàng có nói mấy câu ra thì căn bản liền không có tiếp xúc với những thứ khác. Người ngoài đều
nói tính tình Lục Tông nhạt nhẽo, nhưng sau khi thành thân, Lục Tông đối với nàng cực kì tốt, nàng cũng cho rằng đây mới vốn là tính cách của
Lục Tông. Nhưng sau đó mới biết, hắn chỉ đối tốt với một mình nàng mà
thôi.
Nàng là thê tử của hắn, hắn xem nàng như bảo bối; bây giờ nàng chưa gả cho hắn, hắn liền không xem nàng là bảo bối nữa sao?
Khương Lệnh Uyển biết rằng suy nghĩ của mình có chút mâu thuẫn, Lục Tông dù sao lúc này vẫn còn chưa quen biết nàng, nhưng nàng cố tình gây sự
thì làm sao? Không cần hắn tới quản sao? Khương Lệnh Uyển bĩu môi, đầu
nhỏ chui vào lồng ngực mẫu thân, nói lầm bầm: “Xán Xán không thích biểu
ca.”
Nhìn nữ nhi nói chuyện, Chu thị cũng yên tâm. Nàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nữ nhi, nói: “Chuyện này cũng không thể trách biểu ca
con. Vừa rồi nếu không phải do con chạy nhanh, cũng sẽ không té, huống
hồ… Không phải là do con nháo chuyện sao?” Nữ nhi nàng tuy tuổi còn nhỏ
nhưng không bao giờ cho phép bản thân chịu thiệt, không chịu nổi tí xíu
oan ức nào.
Nháo?
Khương Lệnh Uyển chớp chớp mắt
Coi như thế đi.
Tay Khương Lệnh Uyển sờ sờ miệng nhỏ chính mình, nghĩ tới chuyện vừa rồi, lông mày mới giãn ra, trong lòng thoải mái một chút.
Ngược lại hắn cũng không sợ đau đi.
Lệnh Dung trong chốc lát đã không còn bạn.
Khương Lệnh Huệ thấy mấy ngày nay Khương Lệnh Uyển đi lại thân thiết với Khương Lệnh Đề, không hề có ý đùa cợt nàng ta, trong lòng khó tránh
khỏi có chút thất vọng. Nàng đứng ở phía xa nhìn hai người chơi vô cùng
vui vẻ, nhưng bản thân thì lại lẻ loi một mình, nhìn mà thèm vô cùng. Dù sao cũng mới chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi, tất nhiên là có chút
không nhịn được, muốn cùng chơi đùa với Khương Lệnh Uyển các nàng.
Nào biết khi Khương Lệnh Uyển thấy Khương Lệnh Huệ đi đến, một tay đem
Khương Lệnh Đề che chắn phía sau, gương mặt trắng nõn hướng về phía
Khương Lệnh Huệ làm mặt quỷ: “Lần trước là ai nói không muốn chơi với
bọn muội? Tam —— tỷ —— tỷ?”
Khương Lệnh Huệ là người rất sĩ diện, bây giờ bị Khương Lệnh Uyển trêu chọc, lập tức liền giận dỗi lquay đầu bước đi.
Phía sau, Khương Lệnh Uyển ôm tay cười như hoa nở.
Có điều mấy ngày sau, Khương Lệnh Huệ đã có bạn mới chơi cùng, chính là
biểu muội Tô Lương Thần. Mẫu thân Tô Lương Thần là thứ nữ của Vệ Quốc
công phủ, chính là cô của Khương Lệnh Uyển. Vị cô ruột này của Khương
Lệnh Uyển sau khi thành thân lập tức cũng mang thai hài tử, tiếc rằng
khi sinh Tô Lương Thần lại bị khó sinh, sau khi sinh hài tử liền qua
đời. Tình cảm vợ chồng sâu đậm, thế nhưng cha của Tô Lương Thần lại đối
với nữ nhi này rõ ràng cũng thật không thích, bởi vì cảm thấy nữ nhi đã
hại chết thê tử của mình.
Khương Lệnh Uyển đương nhiên cũng nhớ tới Tô Lương Thần.
Kiếp trước, cũng là khoảng thời gian này Tô Lương Thần đến Vệ Quốc công
phủ, bắt đầu ở lại đây một tháng, sau này cũng không có dự định rời đi.
Cũng may thái độ của lão thái thái đối với Tô Lương Thần cũng vô cùng
yêu thương, Tô Lương Thần lại có thể khiến cho các trưởng bối vui vẻ,
những tháng ngày sống trong Vệ Quốc công phủ trải qua như cá gặp nước.
Có điều Tô Lương Thần này cũng không phải chỉ có một bộ dáng bạch liên
hoa, sau này nghĩ đến việc Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cùng tính kế lẫn nhau, không ai nể mặt ai, Khương Lệnh Uyển có một loại kích động
muốn kéo Tứ tỷ tỷ ngồi ở một bên ăn bánh ngọt cắn hạt dưa để xem trò
vui.
Ngày hôm đó, vào thời điểm Khương Lệnh Uyển trở về Đông viện, Chu thị ôm nàng lên, hôn lên khuôn mặt bé nhỏ của nữ nhi một cái: “Biểu ca đến
thăm con, nói là đến nhận lỗi. Xán Xán có muốn đi gặp người ta hay
không?”
“Biểu ca?” Khương Lệnh Uyển giơ cánh tay mập mạp đầy thịt lên chăm chú
đếm. Nàng có nhiều biểu ca như vậy, mẫu thân là nói tới người nào a?
Đối diện với đôi mắt to đầy nghi hoặc của nữ nhi, Chu thị mỉm cười nói: “Là Tông biểu ca của con.”
Lục Tông? Khương Lệnh Uyển sững sờ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn lòng dạ hẹp
hòi, bị nàng cắn một miếng còn muốn cắn lại nàng hay sao?