Ngô Gia Kiều Thê

Chương 7 : Bánh bao thịt

Ngày đăng: 13:27 30/04/20


Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị, bị đến đến tiền thính, đã thấy Vinh

Vương ăn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt có thêu hoa văn bằng chỉ

bạc cùng với Khương Bách Nghiêu đang ngồi trên ghế gỗ tử đàn, một tay

vịn lên tay ghế. Vinh Vương mặt mày tuấn lãng, khí chất nho nhã, mười

ngón tay thon dài, trên tay cầm một chén trà nhỏ màu xanh, thấy Chu thị

đi đến, lúc này mới nhìn đến tiểu nữ oa trong lòng nàng.



*tiền thính: sảnh chính, phòng chính



Khương Lệnh Uyển chỉ liếc qua nhìn Vinh Vương, ánh mắt liền rơi vào

người đang đứng bên cạnh Vinh Vương-----Lục Tông, mắt to đen lay láy

tinh tế đánh giả cả người hắn.



Lục Tông tuy lớn hơn ca ca của nàng một tuổi, nhưng lại cao hơn rất nhiều.



Khương Lệnh Uyển thầm nhủ trong lòng: Nhỏ tuổi đã cao như vậy, chẳng trách kiếp trước bản thân mình thấp hơn hắn cả một đoạn.



Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị không chịu buông tay, nàng luôn luôn

hoạt bát thế nhưng bây giờ lại không hề hé răng. Không ai hiểu nữ nhi

bằng mẹ, Chu thị làm sao không



biết nữ nhi suy nghĩ cái gì, thầm nghĩ bản thân đối với khuê nữ thật không có biện pháp, quả nhiên là bị quốc công phủ chiều hư.



Chu thị cẩn thận từng li từng tí đem nữ nhi thả xuống, nhéo nhéo gương

mặt thịt nho nhỏ của nữ nhi nói: “Xán Xán ngoan, đi qua hành lễ với Vinh vương đi con.”



Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn Vinh vương.



Lại nói đến, kiếp trước vị công công* này đối xử với nàng cũng không tệ. Có điều vài năm sau nàng không sinh được con, đúng là có chút tức giận, vì thế cùng Lục Tông cãi nhau một trận, chỉ có điều Lục Tông quyết ý

không chịu nạp thiếp. Khương Lệnh Uyển đi tới trước mặt Vinh vương, hành lễ với hắn, bi bô nói: “Xán Xán tham kiến Vương gia.”



*công công: cha chồng



“Hài tử ngoan.” Vinh Vương thấy nữ oa nhỏ xinh như ngọc này cũng gần

bằng tuổi với nữ nhi nhà mình, xinh đẹp đáng yêu, cử chỉ cũng ra dáng,

vừa nhìn liền biết được giáo dưỡng không tồi. Vinh Vương nghĩ như vậy,

cũng bởi vì hắn không hiểu rõ Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh Uyển này

những chuyện khác có thể không biết, nhưng công phu ứng phó với người

ngoài và đầu cơ trục lợi cũng có chút thông minh ra, thì hoàn toàn là

một cô nương ăn không ngồi rồi, khó trách sau này lớn lên, người ngoài

vừa liếc mắt nhìn qua, liền cảm thấy nàng là một tiểu thư danh môn thế

gia đoan trang khéo léo.



Vinh Vương mặt mày nhu hòa, hiển nhiên là rất yêu thích nữ oa này, hắn
lắm, chỉ có thể dùng để dọa người. Dù sao Khương Lệnh Huệ vẫn chỉ là một nữ oa năm tuổi, nếu làm nàng bị thương tất nhiên là không tốt. Hôm nay

nàng cố gắng hù dọa Khương Lệnh Uyển một chút, cũng diệt đi chút uy

phong của nàng ta, tránh để sau này nàng ta thực sự tự coi mình là tiểu

tổ tông của Vệ Quốc Công phủ.



Khương Lệnh Uyển nhìn thấy đại hắc cẩu kia tiến lên sủa inh ỏi, sợ đến nỗi cả gương mặt bánh bao kia đều trắng bệch đi.



Lúc này, Lục Tông đang đứng bên cạnh nàng lại có động tĩnh ——



Chỉ thấy Lục Tông không biết từ nơi nào kiếm được cây gậy gỗ, đột nhiên

tiến lên vài bước đánh về phía chân của đại hắc cẩu, động tác gọn gàng

dứt khoát, hoàn toàn không giống hành động nên có của một tiểu thiếu

niên mười tuổi. Sau đó liền thấy đại hắc cẩu kêu rên một cái, đang muốn

phát tác, nhưng khi đối đầu với ánh mắt của Lục Tông, đại cẩu vốn hung

ác nhất thời liền lúng túng, như tiểu tức phụ ảo não ngoắt ngoắt cái

đuôi chạy về phía sau Khương Lệnh Huệ kêu rên.



Khương Lệnh Huệ cũng là bị dọa sợ.



Nàng chưa từng thấy Lục Tông, nhưng lúc này quả thật bị điệu bộ của Lục

Tông dọa sợ, cúi đầu nhìn gậy gỗ trong tay hắn, lại thấy mặt hắn không

hề có cảm xúc, sợ đến muốn khóc, liền quay đầu bỏ chạy.



Tô Lương Thần đứng bên cạnh Khương Lệnh Uyển, nhìn thấy cũng là hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền xoay người đuổi theo Khương Lệnh Huệ.



Khương Lệnh Uyển còn chưa hoàn thần.



Chờ khi tỉnh táo lại, chân đều muốn mềm nhũn, thân thể bụ bẫm run cầm cập, trực tiếp ngã mông xuống mặt đất.



Lục Tông cũng biết tiểu nữ oa này là bị dọa sợ, liền thả gậy gỗ trong

tay xuống, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, nghĩ rằng chắc hẳn nàng lúc này

muốn khóc đi.



Khương Lệnh Uyển ngơ ngác ngồi trên mặt đất một lúc mới ngẩng đầu lên

nhìn Lục Tông. Đôi mắt nàng vốn lớn, hiện nay đỏ phừng phừng, nước mắt

đảo quanh hốc mắt, tội nghiệp, nhưng ngoài ý muốn lại không hề khóc ra.



Nàng nhìn Lục Tông, duỗi ra đôi bàn tay nhỏ ——



Lục Tông nhíu mày, rốt cục mở miệng hỏi: “Làm sao?”



Lại nhìn thấy tiểu nữ oa đang chưng ra bộ mặt oan ức nhìn mình, âm thanh mềm mại nói: “Lục Tông, ôm một cái…”