Ngô Gia Kiều Thê

Chương 8 : Ôm một cái

Ngày đăng: 13:27 30/04/20


Đào ma ma cầm nước ô mai chua vội vã chạy tới, chỉ lo Lục tiểu thư chờ đợi suốt ruột.



Thế nhưng lại nhìn thấy Lục tiểu thư đang được Vinh Thế tử ôm vào trong ngực.



Đôi bàn tay nhỏ trắng mịn vững vàng ôm lấy cổ Vinh Thế tử, đầu nhỏ vùi

vào gáy của hắn, làm gì giống điệu bộ không thích Vinh Thế tử như hồi

nãy nữa.



Đào ma ma đi qua, thấy mắt Lục tiểu thư đỏ bừng bừng, thật là đáng

thương, chỉ ôm Vinh Thế tử không nói lời nào, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng: “Vinh Thế tử, Lục tiểu thư đây là…”



Lục Tông bất quá mới mười tuổi, dù có cao to đến mấy, cũng chỉ là một

tiểu thiếu niên. Khương Lệnh Uyển bốn tuổi, thân thể tròn tròn mập mập,

với thiếu niên mới mười tuổi mà nói xem như trọng lượng không nhẹ. Có

điều khí lực của Lục Tông so với hài tử cùng lứa lớn hơn rất nhiều, lúc

này ôm tiểu bánh bao nhỏ nửa khắc đồng hồ, cũng chưa hề bị trùng xuống,

càng đừng nói là đem thả xuống dưới. Kỳ thực Lục Tông cũng có chút bất

đắc dĩ, vừa nãy tiểu bánh bao này hai con mắt đều đỏ, một bộ dáng rưng

rưng muốn khóc, chờ thời điểm hắn phục hồi tinh thần, hai cánh tay nhỏ

đều đã quấn lấy cổ hắn.



Lục Tông tính tình quái gở, không thích nhất là tiếp xúc với người khác, bên người cũng không có ai chơi cùng, tuy còn nhỏ nhưng nhân duyên lại

rất kém.



Bây giờ ôm một tiểu nữ oa, vẫn là lần đầu tiên.



Đào ma ma cũng là người từng trải, biết xem mặt đoán ý, hiểu được Vinh

Thế tử này sợ rằng không thích cùng người khác thân cận, liền đem nước ô mai chua đưa cho nha hoàn bên cạnh, thân mình hướng về phía Lục tiểu

thư nhẹ nhàng nói: “Lục tiểu thư, để nô tỳ ôm tiểu thư đi.”



Đào ma ma là người chăm sóc Khương Lệnh Uyển từ lúc nàng mới sinh ra,

tất nhiên là đặc biệt thân cận, ngày thường Khương Lệnh Uyển cũng thích

để Đào ma ma ôm nàng.



Vậy mà lúc này, khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Khương Lệnh Uyển nhất thời

nghiêm túc, cánh tay ôm Lục Tông càng dùng sức, bộ dạng chính là dù nói

cái gì cũng không chịu buông tay. Đào ma ma có chút khó khăn. Vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Lục tiểu thư bám người như vậy, ngày thường Quốc

Công gia rất sủng Lục tiểu thư, Lục tiểu thư cùng Quốc Công gia thân cận cũng là điều bình thường, nhưng Vinh thế tử này… Lục tiểu thư cũng chưa thấy mặt được vài lần đi?



Đào ma ma mềm giọng khuyên bảo, hiểu rằng Lục tiểu thư thích nhất là ăn

đồ ngọt, liền dùng đồ ăn dụ dỗ nói: “Nô tỳ mang Lục tiểu thư đi ăn đường chưng tô lạc cùng với bánh đậu xanh, có được hay không? Đúng rồi, không phải hôm qua Lục tiểu thư nói muốn ăn sữa chua anh đào sao? Vậy chúng

ta liền đi ăn, có được hay không?”



Nếu lời này nói cho Khương Lệnh Uyển bốn tuổi thực sự, thì trăm lời trăm linh, nhưng bây giờ thiểu thân thể này tuy là bốn tuổi, nhưng linh hồn

bên trong đã cách xa hơn bốn tuổi rồi. Kiếp trước lúc nàng chưa gả cho

Lục Tông, sống trong Vệ Quốc công phủ chính là cẩm y ngọc thực, hưởng

thụ toàn những món sơn hào hải vị. Nhưng khi gả cho Lục Tông năm năm,

nàng mới hiểu được bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, trên đời này còn

có rất nhiều món ngon---- có điều Lục Tông này đúng là có bản lĩnh, món

ngon gì cũng kiếm được cho nàng.



Bây giờ chỉ cần một bát sữa chua anh đào liền muốn nàng buông tay sao?



Tay nhỏ Khương Lệnh Uyển nắm thật chặt, gò má chạm vào cổ Lục Tông qua

lớp áo, thầm nghĩ: Nàng mới không buông tay đâu. Nàng không phải người

ngu.



Bên này Khương Lệnh Uyển ôm Lục Tông không buông, mà một bên khác, Khương Lệnh Huê đúng là bị dọa cho kinh sợ.



Khương Lệnh Huệ khóc một đường, vô phòng liền nhào vào lồng ngực mẫu thân Từ thị.



Từ thị đang búi lại tóc, trên búi tóc được đính thêm vài hạt ngọc lục

bảo, hoa tai hạt châu sáng lấp lánh, thật là xa hoa. Nhìn nàng dung mạo


Chu thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn nữ nhi xong liền tựa đầu trước ngực

Khương Bách Nghiêu, mày liễu cau lại: “Bây giờ Xán Xán còn nhỏ, còn có

thể đặt dưới mí mắt, chỉ là thiếp thân nghĩ tới sau này nàng lớn rồi,

phải lập gia đình, trong lòng lại khẩn trương lo lắng.”



Một khuôn mặt đẹp của thê tử nhíu lại, mũi ngọc tinh xảo, mắt ngọc mày

ngài, năm tháng vẫn chưa lưu lại trên mặt nàng bất cứ dấu vết gì, ngoại

trừ nhiều hơn mấy phần thành thục kiều mị, ngược lại càng làm cho nàng

càng ngày càng xinh đẹp hơn. Khương Bách Nghiêu nâng cằm thê tử lên,

muốn cúi xuống hôn đôi môi đỏ au của nàng.



Chu thị khuôn mặt đỏ lên, hai tay chống trước ngực Khương Bách Nghiêu,

sẵng giọng: “Thiếp thân đang yên đang lành nói chuyện, Quốc Công gia

chàng…”



Nữ nhi không sao rồi, nỗi lòng của hai vợ chồng cũng buông xuống. Khương Bách Nghiêu mặt mày ôn hòa, mổ lên cánh môi như hoa của thê tử, nói:

“Vi phu cũng đang im lặng lắng nghe.”



Chu thị cảm thấy lời này không thể nói tiếp.



Khương Lệnh Uyển rốt cục cũng thấy thoải mái một chút, mơ mơ màng màng

mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh cha mẹ mình thân mật ôm nhau.



A phi lễ.



Khương Lệnh Uyển mau mau nhắm mắt.



Cha mẹ cũng thật là, coi như muốn ân ái, cũng nên chú ý chút a.



Khương Lệnh Uyển lại lặng lẽ mở mắt ra, thấy hai người liếc mắt đưa

tình, căn bản liền không chú ý nàng đã tỉnh rồi đi. Nàng nhìn một lúc,

mới thức thời nhắm mắt lại, giả vờ như cái gì cũng không thấy.



Chu thị hơi thở dốc, thấp giọng nói: “Cả ngày hành vi đều không đứn đắn, nếu bị Xán Xán nhìn thấy…”



Khương Bách Nghiêu thấy thê tử không thích, lúc này mới coi như thôi,

cuối cùng chỉ hôn lên môi nàng một cái, nghiêm túc nói: “Ngày thường

cũng không thấy Xán Xán đối với người ngoài thân cận như vậy, hôm nay

Xán Xán đối với tiểu tử Lục Tông kia là thực lòng yêu thích, mới vừa rồi nàng không phải đang lo đến việc hôn sự của Xán Xán sao? Như vậy ngày

sau lớn rồi, Xán Xán còn nguyện ý thân cận Lục Tông, hai người thành đôi cũng không tồi.”



Khương Bách Nghiêu rất có hảo cảm với Lục Tông, hắn nuông chiều nữ nhi, nhưng Lục Tông từ nhỏ đã rất thận trọng.



Huống hồ, Vinh Vương này có bị hoàng thượng đối đãi ra sao cũng không

liên quan, cũng là bởi vì thân phận lúng túng này, hoàng thượng ngược sẽ càng không làm gì một nhà Vinh Vương, ngược lại sẽ tùy ý để bọn họ sinh sống an ổn. Chỉ là Lục Tông muốn có tiền đồ tốt, chỉ sợ khó khăn. Nhưng trong lòng Khương Bách Nghiêu cũng không cần nữ nhi gả cho một người

con rể có tiền đồ tốt, chỉ cần thật tâm đối đãi nữ nhi, cùng nhau an ổn

sống hết đời là được.



“Hôm nay ta cùng Vinh Vương nói chuyện với nhau, hiểu được lý lẽ của

hắn. Nếu sau làm công công của Xán Xán, cũng sẽ không làm khó nàng. Lục

Tông lớn lên tiền đồ như thế nào cũng không quan trọng, phủ Vệ Quốc công chúng ta gả nữ nhi, không cần kiếm người có tiền đồ đi, chỉ cần Xán Xán vui vẻ là được…”



Chu thị cũng không nói chuyện. Tuy rằng bây giờ nữ nhi còn nhỏ nhưng nàng cũng đã sớm nghĩ đến việc này.



Giờ khắc này nằm trên giường nhỏ Khương Lệnh Uyển đang giả vờ ngủ cũng thật vui sướng.



Khoan hãy nói ngày thường cha nàng suốt ngày cùng mẫu thân ân ân ái ái, nhãn lực của cha thật tốt a.



Có điều ——



Cha, con rể tốt này của ngài, ngày sau thế nhưng lại có tiền đồ thật lớn đây.