Ngô Gia Kiều Thê

Chương 9 : Lương thần

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Lúc trước vì bị đau bụng, bây giờ thân thể đã thoải hơn một chút, bây

giờ Khương Lệnh Uyển mới cảm thấy đói bụng, cau cau mi tâm, hấp háy đôi

môi mềm mại nói: “Nương…”



“Xán Xán.” Chu thị nghe được âm thanh của nữ nhi, tâm tình lập tức trở

nên khẩn trương, nhìn nữ nhi chậm rãi mở mắt, vội hỏi, “Xán Xán ngoan,

nói cho mẫu thân biết, còn chỗ nào không thoải mái?”



Khương Lệnh Uyển dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mẫu thân, lại liếc nhìn

Khương Bách Nghiêu một chút, đôi mắt long lanh nước, âm thanh suy yếu:

“Xán Xán đói bụng.”



Thì ra là đói bụng.



Chu thị nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, liền ôm nữ nhi lên, hôn một

cái vào mặt nàng, rồi sai nha hoàn đem cháo đậu đỏ hạt sen đã sớm chuẩn

bị kĩ vào phòng, để Khương Bách Nghiêu đút từng miếng cho nữ nhi ăn. Chu thị biết nữ nhi thích ăn đồ ngọt, bây giờ làm ầm ĩ một buổi trưa, e là

bây giờ cũng không nếm được vị gì, nên đã cố ý dặn dò nhà bếp bỏ nhiều

đường hơn một chút, nếm một miếng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.



Khương Lệnh Uyển mặc một thân tẩm y hồng nhạt dựa vào lòng mẫu thân

mình, giương miệng nhỏ để cho Khương Bách Nghiêu đút từng thìa cháo,

trước tiên thổi cho bớt nóng, sau đó đưa đến môi nàng, cái miệng nhỏ ăn

đến vui vẻ.



Cháo đậu đỏ hạt sen ngọt mềm thơm nức tràn qua đầu lưỡi, trong nháy mắt

liền lấp đầy khoang miệng, phảng phất không chỗ nào không thấy vị ngọt.

Nàng hơi liếm môi, cảm giác vô cùng hạnh phúc.



Kiếp trước nàng chưa bao giờ để ý đến như vậy, mọi việc đều tùy hứng mà

làm, bây giờ nhớ lại, ngoài việc ngọt miệng dỗ cha mẹ vui vẻ, nàng chưa

từng làm được việc gì cho họ. Kiếp trước, ca ca cưới Chu Lâm Lang làm

vợ, lúc đầu còn đỡ một chút, sau đó mẹ chồng nàng dâu thường xuyên xảy

ra tranh chấp, năm lần bảy lượt khiến nương tức giận. Thế nhưng hồi đó

nàng đã gả cho Lục Tông, dù sao cũng là Vinh Vương phủ Thế tử phu nhân,

thường xuyên về nhà mẹ đẻ có chút kỳ cục, mà mỗi lần tán gẫu cùng mẫu

thân, nương đều không nói với nàng những tâm sự này, chỉ dặn nàng thu

liễm tính tình, làm thê tử tốt của Lục Tông, quan trọng nhất là mau

chóng mang thai.



Lúc đầu nàng cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy ở Vinh Vương phủ

không cần câu nệ, so với tưởng tượng của nàng còn tự tại hơn nhiều. Còn

sinh con…



Nàng mỗi khi nhìn thấy những phụ nhân kia mang thai, cái bụng tròn vo

như quả dưa hấu lớn, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ dịu dàng. Nghe nói qua nhiều tháng, đôi chân cũng sẽ xưng vù. Nàng xưa nay thích chưng diện,

tất nhiên nhìn mà phát khiếp, Lục Tông lại nhớ rằng nàng còn nhỏ tuổi,

tâm tính chưa định, cũng không vội muốn có hài tử.



Lại không biết rằng sau này, nàng muốn sinh cũng không sinh được…



Chu thị nói:” Ăn xong thì cố ngủ một giấc, mai nương lại sai người làm

đồ ăn ngon cho con. Có điều mấy ngày nay không được ham ăn đồ lạnh, Xán

Xán nhớ kỹ chưa?”



Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu.



Hiện nay nàng chú ý nhất chính là thân thể mình. Nàng không tin, nàng từ nhỏ liền dưỡng thân thể khỏe mạnh, không ham ăn không bị lạnh, ngày sau còn có thể không sinh được hài tử?



Chuyện Khương Lệnh Huệ cùng Tô Lương Thần đùa cợt Khương Lệnh Uyển này bị Từ thị nói cho lão thái thái trước.
Tô Lương Thần thấy ngoại tổ mẫu mình trong mắt chỉ có Khương Lệnh Uyển,

tâm trạng cũng không dễ chịu, nhưng trên mặt lại không biểu lộ, yên lặng đứng một bên, chỉ là mặt mày thoáng rũ.



Chu thị ngồi trên ghế bành gỗ hoa lê khắc con ly*, nghe nữ nhi nói lời

này, hơi cong khóe môi. Mấy ngày nay nữ nhi ở trước nàng vẫn luôn nhắc

Tứ tỷ tỷ, hơn nữa nàng cũng quan sát mấy lần, nữ nhi cùng Tứ nha đầu quả thực hợp ý. Tứ nha đầu mặc dù là thứ xuất, nhưng cực kỳ quan tâm nữ

nhi, chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng lại có dáng dấp Đại tỷ tỷ, so với nhi

tử chín tuổi kia của nàng thì tốt hơn nhiều. Đứa con trai kia của nàng

chỉ biết đánh nhau, thật là khiến người ta đau đầu.



*Con ly: con vật giống như rồng, sắc vàng, không có sừng hay dùng để chạm khắc lên đầu cột nhà hoặc bàn ghế.



Chu thị nghe xong lời này, trong lòng cũng không có ý kiến gì. Nàng

nhìn, dư quang lơ đãng liếc nhìn Tô Lương Thần bên cạnh lão thái thái,

nàng còn nhỏ tuổi, trên người lại có một phần thận trọng không hợp tuổi…



Chu thị là người từng trải, biết Tô Lương Thần tuy mới năm tuổi, nhưng

tâm tư lại phức tạp. Chu thị thầm nghĩ: Hài tử như vậy, Xán Xán vẫn là

nên ít tiếp xúc mới tốt.



Sau khi lão thái thái đi rồi, Chu thị mới cúi đầu nhìn nữ nhi bảo bối

của mình, ngón tay ngọc ngà vỗ về búi tóc tinh xảo của nữ nhi, nói: “Xán Xán không thích Lương Thần biểu tỷ?”



Khương Lệnh Uyển thành thực gật đầu: “Ân, Xán Xán không thích.”



Chu thị nghe xong khẽ vuốt cằm, sau đó nói: “Không thích, ngày sau liền

ít tiếp xúc lại. Xán Xán yêu thích Tứ tỷ tỷ như thế, sau này muốn cùng

Tứ tỷ tỷ chơi, nương cũng không ngăn cản con. Khi con nhớ nàng, liền để

nha hoàn gọi Tứ tỷ tỷ đến sân trong chơi, có được hay không?”



Tây viện ngoại trừ Khương Lệnh Đề còn có hai tỷ muội là Khương Lệnh Dung cũng Khương Lệnh Huệ. Chơi một hồi nháo thành như thế này, cũng may có

Lục Tông ở đây, đối với Khương Lệnh Huệ nàng vẫn không yên lòng. Ngã một lần khôn hơn một chút, nàng cũng không thể để nữ nhi dưới mí mắt của

mình mà còn bị người ta bắt nạt.



Khương Lệnh Uyển hiểu được lo lắng của Chu thị, tất nhiên là gật đầu đáp lại.



Chu thị phát hiện ra nữ nhi ngày càng hiểu chuyện, một tay đem nữ nhi bế lên, nhéo nhéo mông nhỏ của nàng, tươi cười nói: “Lão tổ tông thực là

nói bừa, toàn là thịt đây.”



Lại nhéo mông nàng.



Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ mẫu thân, thẹn thùng uốn éo thân mình.



Chu thị thơm mặt nữ nhi một cái, hỏi: “Ngoại trừ Tứ tỷ tỷ, Xán Xán còn yêu thích ai?”



Khương Lệnh Uyển hiểu được suy nghĩ ấu trĩ của mẫu thân, liền bày ra bộ

dáng ngây thơ làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng, cúi đầu vặn vặn ngón

tay nghiêm túc cẩn thận đếm: “Xán Xán thích nhất cha cũng mẫu thân, ca

ca, lão tổ tông, Đào ma ma, Thôi di nương…” Nàng vẫn luôn đếm, đếm đến

ngón áp út bỗng nhiên dừng lại một chút.



“Không còn sao?”



“...Còn có.” Khương Lệnh Uyển loan môi cười, nhỏ giọng nói.



Từ tay trái đếm sang tay phải, tổng cộng sáu người, bây giờ đến phiên người thứ bảy.



Khóe miệng nàng cong lên, nhẹ nhàng cong cong ngón áp út tay phải, một mặt thỏa mãn nói: “Còn có Tông biểu ca.”