Ngô Gia Kiều Thê
Chương 42 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Edit: Kye
Beta: Tiểu Huân
Chuyện hôn nay, tuy Tạ Tinh Tinh lớn tiếng mắng mỏ người khác trước, nhưng người động thủ lại là Khương Dụ, còn Chu Lâm Lang, hiển nhiên là bị vô tội liên lụy.
Khi Chu Lâm Lang vừa lúc thay răng, răng cửa bị rụng cũng là chuyện cực kì bình thường, nhưng An Vương phi lại làm náo loạn cả lên, ương ngạch muốn Vệ Quốc Công phủ phải giải thích rõ ràng.
An vương phi mặc một bộ xiêm y màu đỏ thêu hình cầu kì, trang dung tinh xảo, gò má trắng nõn, trang phục mười phần quý khí,vô cùng chói mắt. Nàng tới đây cũng không phải để ngồi không, ôm Chu Lâm Lang vào trong lòng, trợn mắt nhìn Chu thị.
Chuyện hôm nay do Khương Dụ gây họa, nên hắn chỉ đành ngoan ngoãn đứng một bên không lên tiếng, giương mắt nhìn người lớn trong phòng, sau đó bĩu môi.
Khương Lệnh Uyển thấy khuôn mặt nhỏ của Chu Lâm Lang vùi vào lồng ngực An Vương phi, hiển nhiên là đang cảm thấy xấu hổ vì thiếu mất cái răng, không dám gặp người.
Tính cách Chu Lâm Lang giống An Vương phi, cả hai đều là người kiêu căng tự mãn, ngày thường mọi việc trôi qua luôn vô cùng thuận lời, gặp người người khen, không cần biết các hài tử khác có xuất sắc như thế nào, chỉ cần Chu Lâm Lang vừa xuất hiện, mọi người sẽ chỉ dùng để làm nền. Nhưng muốn giỏi như vậy cũng phải trả cái giá thật lớn, từ khi Chu Lâm Lang còn nhỏ, An Vương phi đã mời các vị danh sư cầm kì thi họa đến dạy cho nàng. Tiểu nữ oa tầm tuổi này vốn ngây thơ hồn nhiên, nhưng Chu Lâm Lang lại là một nữ oa ổn trọng, một quý nữ đoan trang, những trò chơi mà tiểu nữ oa yêu thích, nàng cũng chỉ đứng nhìn một bên, xưa nay chưa từng tham gia.
Có điều, chuyện đã xảy ra như vậy, Khương Bách Nghiêu cũng không thiên vị hài tử của hắn, cầm thước đánh vào lòng bàn tay nhi tử mấy chục cái ngay trước mặt An Vương phi, mắt thấy lòng bàn tay đãsưng đỏ không thể chịu nổi, lúc này mới liếc mắt nhìn An Vương phi, nhàn nhạt nói: “Chuyện hôm nay là do Dụ Nhi sai trước, không biết An Vương phi có hài lòng với sự trừng phạt này hay không?”
Chu thị ôm nữ nhi trong ngực, thấy nhi tử bị đánh như vậy, lòng đau như bị dao đâm, nhỏ máu từng giọt.
Nhưng Khương Dụ cắn môi gắt gao, không khóc không nháo.
An Vương phi nhìn nam nhân trước mặt, thấy ánh mắt hắn xưa nay nhìn mình chỉ là một mảng lạnh lùng như băng, trong lòng cực kì ảo não, cũng không muốn nhìn nữa, chỉ ôm lấy nữ nhi vào trong ngực, nổi giận đùng đùng nói: “Lâm Lang, chúng ta đi.”
Thấy An Vương phi đi rồi, Khương Lệnh Uyển vội chui khỏi lòng Chu thị, chạy tới nhìn bàn tay của ca ca.
Vừa nhìn thấy, liền cảm thấy đau lòng đến không thể nói thành lời.
Tiểu nam hài mười tuổi, lòng bàn tay vẫn còn rất mềm mại.
Thời điểm lúc cha vừa mới ra tay, cũng không hề có nửa phần do dự, từng cái từng cái đanh xuống, nhìn đã thấy đau.
Lục Tông nhìn tiểu bánh bao ngồi trên giường la hán, hình như vừa mới tỉnh ngủ, trên khuôn mặt nhỏcó một dấu in hồng hồng, ánh mặt Lục Tông rời xuống, nhìn miệng nhỏ của nàng, phát hiện rất sạch sẽ, không có một chút nước miếng nào.
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới chú ý, trên tay Lục Tông có cái bát sứ nhỏ màu trắng, bên trong chứa canh táo.
Lục Tông ngồi xuống nhìn nàng, cầm muống nhỏ múc canh tảo ngọt, giương mắt hỏi: “Ăn không?”
Khương Lệnh Uyển cắn môi, khẽ lắc đầu.
Lục Tông đặt bát sứ sang một bên, một tay ôm tiểu bánh bao vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, tay kia sửa lại tóc mái đang rối tung trên trán, nói: “Tiểu hài tử ăn nhiều mới lớn a.”
Khương Lệnh Uyển ôm chặt cánh tay hắn, trong lòng đại khái đoán được, nhất định là mẫu thân gọi Lục Tông tới đây. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Tông, hai mắt trợn trừng: “Xán Xán muốn hỏi Tông biểu ca hai vấn đề, Tông biểu ca phải trả lời, Xán Xán mới ăn.”
Lục Tông không có ý kiến gì thêm, nói: “Muội hỏi đi.”
"Vấn đề thứ nhất —— "
Khương Lệnh Uyển giơ ngón trỏ mập thù lù, hỏi: “Sao Tông biểu ca lại làm diều cho Chu biểu tỷ?”
Thái độ của Lục Tông đối với Chu Lâm Lang, làm nàng rất hài lòng, nhưng ngày ấy khi nghe nói Lục Tông đưa cho Chu Lâm Lang một con diều, trong lòng nàng rất khó chịu. Phu quân của Khương Lệnh Uyển nàng, sao có thể làm diều cho những cô nương khác?
Lục Tông nói: “Con diều kia huynh làm cho Bảo Thiền.”
Ồ?
Khương Lệnh Uyển trợn to hai mắt, sau đó cong miệng cười một cái.
Cho nên diều kia là Chu Lâm Lang hỏi xin Lục Bảo Thiên, không phải Lục Tông đưa? Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Lệnh Uyển thoái mái một chút.
Lục Tông rũ mắt, nhìn tiểu bánh bao trong lồng ngực, chợt nhớ tới việc lần trước nàng vẽ hai con heo mập.